TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Anh đi lên bằng sự hung hãn và tàn độc, không ai dám đυ.ng vào, đúng kiểu bá chủ trên đỉnh cao.

Chỉ có điều, tình cảm, chính là mảnh ghép anh còn thiếu. Hoặc cũng có thể, đó sẽ là điểm yếu duy nhất của anh.

Không lâu sau, Kỳ Nghiên Tranh quay lại Hề Viên. Anh cầm ô đen, dáng người cao lớn như khắc lên nền sương mờ, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, môi mỏng đỏ rực.

Sương mù lượn quanh người, anh xách theo một chiếc túi đen trong tay. Nhìn thấy cảnh ấy, Tiểu Anh như ngộ ra điều gì, nghĩ thầm, xem ra, vị trí của Trì tiểu thư trong lòng ngài Kỳ… không hề đơn giản.

Trên lầu, Trì Lí đang đi qua đi lại trong phòng anh, không dám ngồi bừa. Cô sợ nếu làm dơ thứ gì, sẽ bị Kỳ Nghiên Tranh ném ra ngoài mất.

Cửa phòng không đóng, cô nghe thấy có tiếng động nhẹ ngoài hành lang, liền rón rén bước ra, ló đầu khỏi khung cửa, vừa hay chạm ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.

Anh thoáng sững lại một giây, bước chân nhanh hơn, đưa tay túm lấy tay cô kéo dậy: “Sao còn chưa thay đồ?"

Trì Lí mím môi: “Sợ lại làm bẩn đồ mới."

Câu trả lời khiến người ta nghe mà vừa buồn cười vừa thấy cô thật hiểu chuyện.

Trì Lí cúi đầu nghịch ngón tay, Kỳ Nghiên Tranh khẽ bóp eo cô, đưa chiếc túi trong tay ra: “Đi thay."

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, bước vào phòng tắm. Khi nghe tiếng cửa khóa lại, Kỳ Nghiên Tranh bật cười khẽ.

Anh vừa mua bộ đồ nữ cho cô ở trung tâm thương mại. Trong lúc cô thay đồ, anh đứng nghịch chiếc bật lửa, nhưng lại chẳng hút điếu thuốc nào.

Đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, khoảnh khắc đó khiến cổ họng anh khẽ khô lại. Ánh mắt trở nên âm trầm, u tối. Bộ đồ anh chọn là dựa theo vóc dáng ước chừng, không ngờ… vẫn hơi chật.

Ánh mắt anh lướt qua phần ngực khẽ phập phồng, cổ họng khẽ động, vội vàng quay mặt đi và cất lại điếu thuốc chưa kịp đốt.

Kỳ Nghiên Tranh đứng dậy, cởϊ áσ vest khoác lên vai cô, còn cẩn thận cài từng chiếc cúc. Cô ngoan ngoãn để mặc anh lo liệu, không hề phản kháng.

Làn da mịn màng ẩn hiện bên dưới lớp vải rộng, chỉ còn hai chân trắng nõn là lộ ra rõ mồn một.

Trì Lí ôm bụng, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn, khuôn mặt đỏ ửng như trái đào chín. Giọng cô khẽ khàng, như thì thầm: “Cái đó… cũng là anh mua sao?"

"Cái gì cơ?"

Trì Lí ngẩng đầu liếc anh một cái, ánh mắt ngấn nước, khuôn mặt đỏ bừng như thể vừa bị bắt nạt.

"…Đồ lót trong túi ấy."

"Tôi mua đấy, sao thế?"

Cô vừa nghe thấy câu trả lời đã đỏ cả đến tận mang tai, giọng lắp bắp: “Anh… anh…"

Kỳ Nghiên Tranh giơ tay kéo cô vào lòng, ngón tay khẽ chạm vành tai đỏ rực, giọng trầm khàn đầy ẩn ý: “Mới thế này mà đã ngượng ngùng thế sao?"

Nếu thật sự ăn cô nhóc này vào bụng, không biết cô sẽ phản ứng thế nào nữa.

Trì Lí lập tức vùi mặt vào ngực anh, giọng lí nhí như trách móc: “Anh… sao lại đi mua mấy thứ đó chứ…"

Kỳ Nghiên Tranh vẫn chưa hiểu: “Hửm? Mua cái gì cơ?"

Trì Lí không muốn nhắc lại nữa. Vừa nhìn thấy món đồ trong suốt trong túi, cô đã quên luôn cả cơn đau bụng. Tên này rốt cuộc có sở thích kỳ quái gì vậy chứ? Đến mức này rồi mà còn mua kiểu đó…

Cô nghiến răng, mặt đỏ rực: “Em dán còn không dính nổi."

Cái đó mặc cũng như không. Kỳ Nghiên Tranh đúng là đồ biếи ŧɦái! Trì Lí không khỏi lo lắng, lẽ nào anh thật sự có mấy sở thích đặc biệt kiểu đó?

Thấy cô giận đến run người, Kỳ Nghiên Tranh dường như hiểu ra điều gì, khẽ nâng mặt cô lên, nói rõ ràng: “Đồ bên trong là nhân viên chọn, tôi không nhìn qua."

Trì Lí chớp mắt, ánh nhìn ngờ vực. Ngay sau đó, anh đưa tay vén nhẹ lọn tóc cô, đuôi mắt khẽ nhếch lên, giọng cười trầm thấp pha lẫn cát sạn:

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.