TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Trì Lí kéo tay bà lại, nói khẽ: “Không phải mất trí, mà con vừa ngộ ra. Trước đây con quá ỷ lại, cứ tưởng có gia đình chống lưng thì chẳng ai dám động đến mình."

"Tai nạn lần này suýt chút nữa khiến con vĩnh viễn không gặp lại cha mẹ nên con mới tỉnh ngộ. Nếu cứ tiếp tục như trước, con sớm muộn gì cũng hại luôn cả nhà mình."

"Con quyết rồi, từ nay sẽ sống khác, làm lại từ đầu."

Dứt lời, cô dựa đầu vào vai Phương Tuệ An. Trong đầu vang lên tiếng hệ thống.

[Ký chủ, chị đang xây dựng hình tượng mới à?]

Trì Lí trợn mắt: “Chứ còn gì nữa? Bắt tôi mang danh phản diện độc ác đi tiếp cận nam chính? Có ma mới thèm để mắt."

Bị ghét bỏ, hệ thống đành ngậm ngùi im lặng.

Hai vợ chồng là kiểu cha mẹ cuồng con, con gái nói gì cũng tin sái cổ. Thấy con biết suy nghĩ, họ vừa mừng vừa xúc động đến rơi nước mắt.

Trì Châu lau nước mắt: “Con gái chúng ta lớn thật rồi…"

"Ha…"

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, Trì Úc nhìn Trì Lí đang ngoan ngoãn nép trong lòng mẹ, giễu cợt: “Lại bày thêm trò gì nữa đây?"

Hắn ta không tin nổi Trì Lí có thể thay đổi. Có chăng cũng chỉ là giả vờ để qua mặt cha mẹ, nhưng đừng hòng qua được mắt hắn ta.

Trì Lí liếc sang Trì Úc, cặp mắt sâu hút mang khí chất thiếu gia nhà giàu, nhưng trong ánh nhìn ấy chỉ toàn là khinh miệt, như thể đang nhìn rác rưởi.

Gì mà thái độ với em gái kiểu đó chứ?

Cô chẳng buồn khách sáo. Trong truyện, Trì Úc chính là "chó săn" trung thành của nữ chính, từng nói xấu Trì Lí không ngớt, thậm chí còn bảo cô chết là đáng, sống cũng chỉ tổ chướng mắt.

Nghĩ đến đó, cô càng nép vào lòng mẹ, nũng nịu: “Mẹ ơi, anh trai hung dữ với con…"

Phương Tuệ An thấy con gái bị bắt nạt, liền trừng mắt mắng Trì Úc: “Con làm anh kiểu gì vậy hả? Em còn đang nằm viện mà cũng không tha, muốn chọc nó khóc nữa sao!"

Trì Úc nhìn Trì Lí trong lòng mẹ, bờ vai run run như đang nức nở. Nếu môi dưới không nhếch lên thì cũng lừa được rồi đấy.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, vừa tức vừa buồn cười, tay chỉ thẳng vào Trì Lí: “Có bản lĩnh thì cười thêm cái nữa xem nào."

Dám chọc giận hắn ta ư? Con nhóc này đúng là ngày càng lắm gan.

Bất ngờ, một cú đá nhắm thẳng vào chân khiến hắn ta loạng choạng. May mà kịp bám vào mép giường bệnh, nếu không thì đã quỳ rạp trước mặt Trì Lí rồi.

Trì Châu thu chân lại, chỉ ra cửa: “Cút."

Trì Úc tức đến run cả l*иg ngực, tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn ta quên mất cha mình là kẻ chiều con gái đến mù quáng.

Ngước mắt lên, hắn ta trừng trừng lườm Trì Lí, ánh mắt như muốn nói: Em cứ đợi đấy.

Trì Lí chớp mắt một cái, lập tức níu lấy tay áo Trì Châu: “Cha đừng giận anh trai được không, là lỗi của Lí Lí, con không nên chọc giận anh ấy."

Câu từ ngọt ngào như nước mật khiến Trì Úc nhíu mày, quả nhiên là thủ đoạn "trà xanh" chính hiệu.

Không ngoài dự đoán, Trì Châu đá thêm cú nữa: “Con xem em gái con hiểu chuyện chưa kìa. Nhìn con là cha thấy chướng mắt."

Tình thế bất lợi, Trì Úc nghiến răng ken két, trán nổi gân xanh: “Con đi là được chứ gì."

Sau khi Trì Úc rời đi, vợ chồng Trì Châu vây quanh Trì Lí, hỏi han ân cần, dỗ dành một hồi lâu mới chịu rời khỏi phòng.

Lần tai nạn xe lần này khiến đầu cô bị va chạm, phải tiếp tục nằm viện theo dõi.

Trì Lí lim dim mắt giả vờ chợp mắt, đầu óc như muốn bốc khói sau cả ngày đầy biến động.

Cô chậm rãi bước vào nhà vệ sinh. Khi nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu khiến cô khựng lại.

Cô gái trong gương có đường nét khuôn mặt tinh xảo, nước da trắng mịn, đôi mắt liễu long lanh như hồ thu, khóe mắt khẽ cong lên, vừa quyến rũ lại lẳиɠ ɭơ một cách tự nhiên.

2

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.