0 chữ
Chương 3
Chương 3
Khám xong, để mặc cô nằm ngơ ngác như trời trồng.
Cô chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tán cây ngô đồng xanh ngắt lay nhẹ trong gió.
Trong đầu vẫn văng vẳng giọng hệ thống:
[Hiện giờ chị đã xuyên thành đại tiểu thư Trì gia, tên Trì Lí. Trong nguyên tác, cô ta là nữ phụ bị nam chính ném xuống biển cho cá mập ăn vì dám chọc giận anh, thời lượng xuất hiện chưa tới một phút.]
[Giờ hãy lắng nghe thật kỹ, nhiệm vụ của chị là: phải trở thành ánh trăng sáng trong lòng nam chính trước cả nữ chính. Đợi anh ta yêu chị đến mức không dứt ra được thì hãy đá anh ta thật phũ.]
[Từ đó trở đi, chị sẽ là cái gai trong tim anh ta. Dù sau này anh ta đến với nữ chính, tình yêu của họ cũng sẽ mãi bị vướng mắc, chẳng thể trọn vẹn.]
Trì Lí nghe xong, thản nhiên ngồi dậy, gặm một quả táo: "Không phải chứ, sếp các người có bệnh à?"
"Người ta đang yêu nhau bình yên, lại cứ phải chen chân vào phá cho bằng được. Hừm…"
Còn đang lầm bầm, một luồng điện giáng thẳng xuống đầu khiến cô co rúm cả người lại.
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở.
[Ký chủ à, xin đừng nói bậy. Lần trước có người mắng sếp bọn em, hiện giờ linh hồn vẫn bị nhốt trong hố xí đấy…]
Trì Lí nghiến răng.
Không có bệnh thì là gì? Chỉ vì bị cắm sừng mà không cho người khác hạnh phúc nữa. Đáng đời bị cắm!
Còn đang oán thầm thì cửa phòng bệnh chợt mở ra…
Người phụ nữ đeo đầy trang sức sang trọng vừa khóc vừa nắm chặt tay Trì Lí.
"Con tôi khổ quá… Sao đang yên đang lành lại gặp tai nạn chứ…"
Không ngờ Trì Lí trong truyện cũng gặp tai nạn xe hơi, chẳng trách cô lại bị chọn làm "kẻ xui xẻo" thế thân.
Nhìn người phụ nữ đang sụp vai khóc nức nở bên mình, Trì Lí thấy hơi ngượng ngùng. Ở thế giới cũ, cô là trẻ mồ côi, ngoài viện trưởng ra thì chẳng ai thân thiết. Bây giờ bị người lạ ôm lấy, thật sự không quen lắm.
Hệ thống đã gửi hết thông tin của nhà họ Trì cho cô, Trì Lí mím môi, tỏ ra ngoan ngoãn rồi gọi từng người một.
"Cha, mẹ, anh trai."
Thấy con gái bỗng dưng biết điều, vợ chồng họ đưa mắt nhìn nhau, đoán chắc con bị dọa sợ rồi, tức thì xót xa không chịu được.
"Lí Lí, con yên tâm, kẻ đâm con, cha nhất định bắt hắn trả máu bằng máu!"
Trì Châu thương con như mạng. Ai dám động vào bảo bối nhà ông, không lôi hắn ta xuống địa ngục thì đừng mong yên thân.
Bình thường Trì Lí nghe vậy thể nào cũng vỗ tay hùa theo, nhưng hiện tại cô đâu còn là nguyên chủ nữa.
Vụ tai nạn là do Trì Lí cố tình chạy ngược chiều gây chuyện, trách ai được chứ? Sau khi tiếp nhận ký ức nguyên chủ, cô chỉ có thể thở dài, đúng là một "bình hoa" não tàn chính hiệu.
Ngày thường thì kiêu căng đỏng đảnh, hở chút là mắng người với đập đồ. Cha mẹ thì lại nuông chiều, đúng kiểu tiểu thư lớn lên trong nhung lụa.
Cho đến khi gặp Kỳ Nghiên Tranh lại yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, bước đầu tiên để theo đuổi là… chuốc thuốc người ta. Kết quả bị vạch trần, bị quẳng cho cá mập ăn luôn.
Chỉ tội cho cha mẹ cô ta, ngày ngày khóc lóc, ra biển gào tên con gái, như sắp phát điên đến nơi.
Trì Lí cụp mắt che đi cảm xúc, mỉm cười nhẹ giọng: “Cha mẹ, con không sao rồi. Tai nạn lần này là lỗi của con, tha cho người tài xế đó đi."
Câu nói vừa dứt, cả phòng bệnh lặng như tờ. Ai cũng biết Trì Lí trước đây ngông cuồng cỡ nào, thấy ai ngứa mắt là đánh, dù người ta có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng thèm đoái hoài. Lúc này lại biết mở miệng tha thứ?
Phương Tuệ An đưa tay sờ trán con gái, nghi hoặc hỏi: “Lí Lí, con bị xe đâm nên mất trí rồi sao?"
Cô chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tán cây ngô đồng xanh ngắt lay nhẹ trong gió.
Trong đầu vẫn văng vẳng giọng hệ thống:
[Hiện giờ chị đã xuyên thành đại tiểu thư Trì gia, tên Trì Lí. Trong nguyên tác, cô ta là nữ phụ bị nam chính ném xuống biển cho cá mập ăn vì dám chọc giận anh, thời lượng xuất hiện chưa tới một phút.]
[Giờ hãy lắng nghe thật kỹ, nhiệm vụ của chị là: phải trở thành ánh trăng sáng trong lòng nam chính trước cả nữ chính. Đợi anh ta yêu chị đến mức không dứt ra được thì hãy đá anh ta thật phũ.]
[Từ đó trở đi, chị sẽ là cái gai trong tim anh ta. Dù sau này anh ta đến với nữ chính, tình yêu của họ cũng sẽ mãi bị vướng mắc, chẳng thể trọn vẹn.]
Trì Lí nghe xong, thản nhiên ngồi dậy, gặm một quả táo: "Không phải chứ, sếp các người có bệnh à?"
Còn đang lầm bầm, một luồng điện giáng thẳng xuống đầu khiến cô co rúm cả người lại.
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở.
[Ký chủ à, xin đừng nói bậy. Lần trước có người mắng sếp bọn em, hiện giờ linh hồn vẫn bị nhốt trong hố xí đấy…]
Trì Lí nghiến răng.
Không có bệnh thì là gì? Chỉ vì bị cắm sừng mà không cho người khác hạnh phúc nữa. Đáng đời bị cắm!
Còn đang oán thầm thì cửa phòng bệnh chợt mở ra…
Người phụ nữ đeo đầy trang sức sang trọng vừa khóc vừa nắm chặt tay Trì Lí.
"Con tôi khổ quá… Sao đang yên đang lành lại gặp tai nạn chứ…"
Không ngờ Trì Lí trong truyện cũng gặp tai nạn xe hơi, chẳng trách cô lại bị chọn làm "kẻ xui xẻo" thế thân.
Nhìn người phụ nữ đang sụp vai khóc nức nở bên mình, Trì Lí thấy hơi ngượng ngùng. Ở thế giới cũ, cô là trẻ mồ côi, ngoài viện trưởng ra thì chẳng ai thân thiết. Bây giờ bị người lạ ôm lấy, thật sự không quen lắm.
"Cha, mẹ, anh trai."
Thấy con gái bỗng dưng biết điều, vợ chồng họ đưa mắt nhìn nhau, đoán chắc con bị dọa sợ rồi, tức thì xót xa không chịu được.
"Lí Lí, con yên tâm, kẻ đâm con, cha nhất định bắt hắn trả máu bằng máu!"
Trì Châu thương con như mạng. Ai dám động vào bảo bối nhà ông, không lôi hắn ta xuống địa ngục thì đừng mong yên thân.
Bình thường Trì Lí nghe vậy thể nào cũng vỗ tay hùa theo, nhưng hiện tại cô đâu còn là nguyên chủ nữa.
Vụ tai nạn là do Trì Lí cố tình chạy ngược chiều gây chuyện, trách ai được chứ? Sau khi tiếp nhận ký ức nguyên chủ, cô chỉ có thể thở dài, đúng là một "bình hoa" não tàn chính hiệu.
Ngày thường thì kiêu căng đỏng đảnh, hở chút là mắng người với đập đồ. Cha mẹ thì lại nuông chiều, đúng kiểu tiểu thư lớn lên trong nhung lụa.
Chỉ tội cho cha mẹ cô ta, ngày ngày khóc lóc, ra biển gào tên con gái, như sắp phát điên đến nơi.
Trì Lí cụp mắt che đi cảm xúc, mỉm cười nhẹ giọng: “Cha mẹ, con không sao rồi. Tai nạn lần này là lỗi của con, tha cho người tài xế đó đi."
Câu nói vừa dứt, cả phòng bệnh lặng như tờ. Ai cũng biết Trì Lí trước đây ngông cuồng cỡ nào, thấy ai ngứa mắt là đánh, dù người ta có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng thèm đoái hoài. Lúc này lại biết mở miệng tha thứ?
Phương Tuệ An đưa tay sờ trán con gái, nghi hoặc hỏi: “Lí Lí, con bị xe đâm nên mất trí rồi sao?"
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
