TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Nhìn mấy món thịt hấp dẫn bày ra trước mặt, đôi mắt cô sáng bừng, chớp chớp vài cái. Nghe thấy tiếng anh, cô quay đầu lại, vẻ mặt như đang hỏi: Bây giờ ăn được rồi chứ?

Anh đưa tay véo nhẹ má cô, ngón tay vô tình lướt qua dái tai mịn màng: “Ăn đi."

Lời vừa dứt, cô gái sắp chết đói như được mở khóa, vội cầm đũa lên bắt đầu ăn. Miệng nhét đầy cơm mới chịu nhai, gặp món nào ngon liền hí hửng nheo mắt lại.

Người đàn ông vốn luôn kỹ tính lại chẳng hề phản cảm trước cách ăn uống không mấy nhã nhặn của cô. Thấy cô ăn ngon miệng, anh ngược lại còn ăn thêm vài miếng.

Sau khi ăn no, Trì Lí rót ly nước cam uống một hơi.

Lúc này mới sực nhớ, người ngồi ăn cùng cô là "đối tượng cần công lược". Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ngay đôi mắt phượng nửa khép nửa mở của anh. Cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Nghiên Tranh, anh…"

Chưa nói xong thì bị cơn nấc nghẹn lại, phá tan không khí dịu dàng. Mặt Trì Lí lập tức đỏ bừng, tiếng nấc vì hoảng hốt mà càng thêm khó kiểm soát. Nhìn thấy khóe môi anh cong lên, cô như bị lửa đốt cả người, chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc.

Trì Lí trừng mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ giận dỗi, như đang nói: Sao anh có thể cười em chứ?

Kỳ Nghiên Tranh kéo cô gái nhỏ vào lòng, ngón tay gẩy nhẹ vết cơm vương bên khoé môi cô, nghe cô vẫn nấc liên tục, khẽ cười khàn: “Cần anh giúp không?"

Trì Lí lúc này chỉ muốn chấm dứt màn xấu hổ này càng nhanh càng tốt, vô thức gật đầu.

Giây tiếp theo, cằm cô bị ngón tay anh nâng lên, anh cúi đầu, giọng trầm nhẹ: “Nhắm mắt lại."

Giọng khàn trầm của anh như có ma lực khiến Trì Lí ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, môi cô liền bị bao phủ bởi một nụ hôn ấm nóng.

Anh cướp đoạt từng hơi thở của cô bằng nụ hôn sâu đến nghẹt thở, khiến sống lưng cô dần mềm nhũn, cả người gần như ngã về sau, may là có anh đỡ lấy.

Khi môi rời khỏi nhau, anh khẽ hôn lên đuôi mắt cô, giọng trầm thấp như rượu mạnh: “Lí Lí ngọt thật."

Cô gái nhỏ trong vòng tay anh đỏ mặt đến tận mang tai, mềm nhũn như vừa uống say.

Trong đầu mơ hồ nghĩ, cách này quả thật hiệu quả… không còn bị nấc nữa rồi.

Anh xoắn một lọn tóc cô quanh ngón tay, đợi cô điều chỉnh lại nhịp thở, mới chậm rãi nói: “Lát nữa anh phải ra nước ngoài công tác vài ngày."

Ngay cả bản thân Kỳ Nghiên Tranh cũng không ngờ, có ngày mình lại thấy cần phải báo trước với một cô gái.

Ban đầu định không nói, nhưng nghĩ tới vẻ nũng nịu của Trì Lí, lại sợ cô dỗi, nên cuối cùng vẫn nói ra.

Trì Lí cụp mắt xuống, nơi đáy mắt vụt qua một tia sáng rồi nhanh chóng che giấu.

Trì Lí thầm nghĩ: Được nghỉ mấy ngày rồi, yeahhh!

Hoàn toàn không hay biết mấy suy nghĩ lắt léo đó đã lộ, Kỳ Nghiên Tranh chờ cô ngẩng đầu.

Quả nhiên, khi đối diện lại thấy trong mắt cô đầy vẻ không nỡ, còn chủ động níu lấy cà vạt anh, giọng ngọt lịm: “Lí Lí sẽ nhớ anh lắm đó."

Cô cũng chẳng dám bảo anh sớm quay về.

Nghĩ bụng, kiểu người như Kỳ Nghiên Tranh, cao ngạo, thích kiểm soát, chắc chắn sẽ không thích bị bạn gái quản thúc.

Mà nói cho cùng… Trì Lí cũng chẳng muốn anh về sớm làm gì.

Mỗi ngày để lấy thiện cảm với anh, cô chỉ biết lặp đi lặp lại: nhà, công ty, phòng làm việc của anh.

Đến mức sắp mốc meo đến nơi rồi!

Kỳ Nghiên Tranh thấy cô cứ đờ người ra trước mặt mình, ánh mắt dần trầm xuống, bàn tay bóp nhẹ lấy vòng eo cô, giọng lạnh nhạt vang lên: “Lí Lí… thật sự sẽ nhớ anh à?"

"Có mà, có mà!"

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.