0 chữ
Chương 29
Chương 29
Bùi Quý Ngâm: …
“Đàn chị nhìn em như thế làm em hơi sợ đấy.” Bùi Quý Ngâm nói.
“Đợi đến khi em thi đấu chị sẽ đến xem.” Tống Chân nói.
“À…” Bùi Quý Ngâm nhìn Tống Chân: “Mấy vòng đầu phải đá nhiều trận lắm, nếu bọn em vào được bán kết hoặc chung kết thì chị hãy đến xem nhé.”
Tống Chân cười: “Chị đâu có định cười em, nhưng nếu em không muốn chị đến thì thôi vậy.”
Bùi Quý Ngâm chọc chọc vào phần cơm rồi liếc nhìn Tống Chân: “Nếu chị không bận thì cứ đến đi… chủ yếu là em sợ làm phiền chị.”
“Được.” Tống Chân đáp khẽ.
Bùi Quý Ngâm thở dài, ban đầu chỉ định tham gia để lấy tín chỉ cho có lệ, giờ xem ra không thể qua loa nữa rồi.
Buổi chiều quay lại thư viện, Bùi Quý Ngâm nằm gục trên bàn ngủ một lát, đọc sách một hồi rồi tạm biệt Tống Chân để đi tập, thật lòng cô có chút không nỡ rời đi.
Quả nhiên buổi tập bóng đá chiều hôm đó không khiến cô thất vọng, dưới ánh nắng gay gắt, cả đội chạy hai vòng sân rồi thực hiện nhiều bài luyện tập khác nhau.
Thể lực của Bùi Quý Ngâm cũng không tệ, nhưng sau một loạt các thao tác vận động, cô chỉ muốn nằm vật ra đất, những người khác cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Những người có nền tảng sẵn thì chỉ là thiểu số.
Bùi Quý Ngâm dựa vào hàng rào, chỉ muốn nhanh chóng về tắm rửa cho xong.
Nghĩ đến việc đêm còn phải livestream, Bùi Quý Ngâm càng thấy mệt mỏi hơn, có những lúc chơi game cũng trở thành một kiểu tra tấn.
Bùi Quý Ngâm cảm thấy mình còn chưa kịp hồi sức thì đàn chị bên kia đã hô bắt đầu tập tiếp.
Muốn khóc lắm rồi.
Đến năm giờ chiều, Bùi Quý Ngâm chỉ ước có ai đó đưa mình về nhà, cô quá lười việc phải bắt xe buýt nên đã gọi luôn taxi chở mình về tận cổng khu chung cư.
Tiếc là taxi không được vào bên trong.
Về đến nhà, Bùi Quý Ngâm nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, để an ủi cơ thể đang mỏi rã rời của mình, cô mua một hộp kem to tướng rồi bắt đầu livestream.
“Chào cả nhà.”
[Sao thế? Nghe mệt mỏi quá vậy.]
[Cậu không khỏe à?]
“Mình không phải là không khỏe, mà là chiều nay mình đi tập ở CLB, mệt muốn chết đây.” Bùi Quý Ngâm thở dài: “Hôm nay nắng to kinh khủng, mình không còn sức nữa nên giờ đánh 5v5 giao lưu nhẹ thôi, để mình hồi sức cái đã, mình gửi link nhé, ai nhanh thì vào.”
[Ok luôn.]
[Sẵn sàng rồi đây.]
Bùi Quý Ngâm tạo phòng rồi gửi link ra, chẳng mấy chốc phòng đã đầy, cô lập tức bắt đầu trận đấu.
Bên địch đã cấm sạch mấy tướng sở trường của Bùi Quý Ngâm, nhưng cô cũng quen rồi.
“Mọi người gánh mình nha, mình chơi Thái Thái hay Yao Yao nhỉ?” Bùi Quý Ngâm hỏi, các đồng đội không có ý kiến gì.
Thế là cô chọn Yao, bốn đồng đội còn lại chọn bốn tướng hỗ trợ.
Cô buột miệng cảm thán.
Sau khi ra ngoài, mười người tụ lại hết ở đường giữa, năm người bên kia thì đuổi đánh Bùi Quý Ngâm, các đồng đội chẳng có ý định bảo vệ cô, trông như thể đang xem kịch.
“Không biết còn tưởng tụi mình có thù oán gì ấy.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
“Mình đã 0-12 rồi, mọi người tha cho mình đi.”
“Muốn rơi nước mắt thật đấy.”
Mấy người kia chặn trực tiếp ở ngoài tế đàn, Bùi Quý Ngâm chống cằm chờ hồi sinh, cuối cùng lính nhỏ đẩy nổ nhà chính mới kết thúc được trận thảm hại này.
“Bỏ đi bỏ đi, tốt nhất là không nên giao hữu với khán giả, đúng là một kiểu tra tấn tinh thần với mình.” Bùi Quý Ngâm lật danh sách bạn bè, “Để mình xem có streamer nào đang online không, có thể rủ đánh hạng cùng.”
[Hết yêu rồi, hết yêu rồi.]
[Mới vậy mà chịu không nổi sao?]
[Cảm giác chị Ngâm sắp khóc luôn ấy.]
…
“Khóc là chuyện không được phép xảy ra.” Bùi Quý Ngâm nói: “Kiếp này không thể khóc được nữa.”
Bùi Quý Ngâm không quen nhiều streamer, cô vốn không thích giao du, có yêu cầu từ công ty thì mới tương tác một chút, thường thì chỉ rủ nhau
năm người leo rank vào đầu mùa, đến lúc đạt hạng rồi thì ai về đánh đỉnh nấy, thỉnh thoảng mới gặp nhau trong đấu đỉnh cao.
Ngâm Tụng: [Đi rank không?]
Chi Chi: [Không đi đỉnh à?]
Ngâm Tụng: [Nghỉ cái đã, mệt quá rồi.]
Chi Chi: [Được, đúng lúc hôm nay mình cũng không hứng đánh đỉnh cao lắm.]
Bùi Quý Ngâm kéo Chi Chi vào phòng, bắt đầu ghép trận.
Vào game, Chi Chi mở mic:
“Mùa giải này cũng sắp hết rồi.”
“Ừ ha.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
“Đàn chị nhìn em như thế làm em hơi sợ đấy.” Bùi Quý Ngâm nói.
“Đợi đến khi em thi đấu chị sẽ đến xem.” Tống Chân nói.
“À…” Bùi Quý Ngâm nhìn Tống Chân: “Mấy vòng đầu phải đá nhiều trận lắm, nếu bọn em vào được bán kết hoặc chung kết thì chị hãy đến xem nhé.”
Tống Chân cười: “Chị đâu có định cười em, nhưng nếu em không muốn chị đến thì thôi vậy.”
Bùi Quý Ngâm chọc chọc vào phần cơm rồi liếc nhìn Tống Chân: “Nếu chị không bận thì cứ đến đi… chủ yếu là em sợ làm phiền chị.”
“Được.” Tống Chân đáp khẽ.
Bùi Quý Ngâm thở dài, ban đầu chỉ định tham gia để lấy tín chỉ cho có lệ, giờ xem ra không thể qua loa nữa rồi.
Buổi chiều quay lại thư viện, Bùi Quý Ngâm nằm gục trên bàn ngủ một lát, đọc sách một hồi rồi tạm biệt Tống Chân để đi tập, thật lòng cô có chút không nỡ rời đi.
Thể lực của Bùi Quý Ngâm cũng không tệ, nhưng sau một loạt các thao tác vận động, cô chỉ muốn nằm vật ra đất, những người khác cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Những người có nền tảng sẵn thì chỉ là thiểu số.
Bùi Quý Ngâm dựa vào hàng rào, chỉ muốn nhanh chóng về tắm rửa cho xong.
Nghĩ đến việc đêm còn phải livestream, Bùi Quý Ngâm càng thấy mệt mỏi hơn, có những lúc chơi game cũng trở thành một kiểu tra tấn.
Bùi Quý Ngâm cảm thấy mình còn chưa kịp hồi sức thì đàn chị bên kia đã hô bắt đầu tập tiếp.
Muốn khóc lắm rồi.
Đến năm giờ chiều, Bùi Quý Ngâm chỉ ước có ai đó đưa mình về nhà, cô quá lười việc phải bắt xe buýt nên đã gọi luôn taxi chở mình về tận cổng khu chung cư.
Về đến nhà, Bùi Quý Ngâm nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, để an ủi cơ thể đang mỏi rã rời của mình, cô mua một hộp kem to tướng rồi bắt đầu livestream.
“Chào cả nhà.”
[Sao thế? Nghe mệt mỏi quá vậy.]
[Cậu không khỏe à?]
“Mình không phải là không khỏe, mà là chiều nay mình đi tập ở CLB, mệt muốn chết đây.” Bùi Quý Ngâm thở dài: “Hôm nay nắng to kinh khủng, mình không còn sức nữa nên giờ đánh 5v5 giao lưu nhẹ thôi, để mình hồi sức cái đã, mình gửi link nhé, ai nhanh thì vào.”
[Ok luôn.]
[Sẵn sàng rồi đây.]
Bùi Quý Ngâm tạo phòng rồi gửi link ra, chẳng mấy chốc phòng đã đầy, cô lập tức bắt đầu trận đấu.
Bên địch đã cấm sạch mấy tướng sở trường của Bùi Quý Ngâm, nhưng cô cũng quen rồi.
“Mọi người gánh mình nha, mình chơi Thái Thái hay Yao Yao nhỉ?” Bùi Quý Ngâm hỏi, các đồng đội không có ý kiến gì.
Cô buột miệng cảm thán.
Sau khi ra ngoài, mười người tụ lại hết ở đường giữa, năm người bên kia thì đuổi đánh Bùi Quý Ngâm, các đồng đội chẳng có ý định bảo vệ cô, trông như thể đang xem kịch.
“Không biết còn tưởng tụi mình có thù oán gì ấy.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
“Mình đã 0-12 rồi, mọi người tha cho mình đi.”
“Muốn rơi nước mắt thật đấy.”
Mấy người kia chặn trực tiếp ở ngoài tế đàn, Bùi Quý Ngâm chống cằm chờ hồi sinh, cuối cùng lính nhỏ đẩy nổ nhà chính mới kết thúc được trận thảm hại này.
“Bỏ đi bỏ đi, tốt nhất là không nên giao hữu với khán giả, đúng là một kiểu tra tấn tinh thần với mình.” Bùi Quý Ngâm lật danh sách bạn bè, “Để mình xem có streamer nào đang online không, có thể rủ đánh hạng cùng.”
[Hết yêu rồi, hết yêu rồi.]
[Mới vậy mà chịu không nổi sao?]
[Cảm giác chị Ngâm sắp khóc luôn ấy.]
…
“Khóc là chuyện không được phép xảy ra.” Bùi Quý Ngâm nói: “Kiếp này không thể khóc được nữa.”
Bùi Quý Ngâm không quen nhiều streamer, cô vốn không thích giao du, có yêu cầu từ công ty thì mới tương tác một chút, thường thì chỉ rủ nhau
năm người leo rank vào đầu mùa, đến lúc đạt hạng rồi thì ai về đánh đỉnh nấy, thỉnh thoảng mới gặp nhau trong đấu đỉnh cao.
Ngâm Tụng: [Đi rank không?]
Chi Chi: [Không đi đỉnh à?]
Ngâm Tụng: [Nghỉ cái đã, mệt quá rồi.]
Chi Chi: [Được, đúng lúc hôm nay mình cũng không hứng đánh đỉnh cao lắm.]
Bùi Quý Ngâm kéo Chi Chi vào phòng, bắt đầu ghép trận.
Vào game, Chi Chi mở mic:
“Mùa giải này cũng sắp hết rồi.”
“Ừ ha.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
