TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Vị tổng giám đốc nóng nảy, lạnh lùng và nghiêm khắc đâu rồi? Sao lại đổi tính vậy chứ?

Vừa đóng cửa lại, đám thư ký lập tức ríu rít bàn tán:

“Hôm nay sếp vui à? Còn đáp lại cơ đấy!”

“Sếp lúc nào chẳng đi thẳng vào phòng, mặt lạnh như tiền, chưa bao giờ nói chuyện với bọn mình cả?”

“Không phải chứ? Mặt sếp trông nhợt nhạt ghê...”

“Hôm nay không trang điểm à?”

Hạ Tiếu Tiếu cầm ly cà phê quay lại, mặt mũi lấm lem vì vội vã.

Vương Thanh kiểm tra lại đơn đặt cà phê, xác nhận đúng yêu cầu rồi dặn: “Được rồi, gõ cửa lịch sự rồi đem vào, nhớ nói ít thôi.”

Bị không khí căng thẳng của Vương Thanh lây sang, Hạ Tiếu Tiếu cũng thấy hơi run. Cô nàng ngoan ngoãn gật đầu, cầm ly cà phê tiến về phía văn phòng tổng giám đốc.

[Vui lòng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ để tăng cường hào quang “nữ phụ độc ác”. Nếu hào quang biến mất, bạn sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]

[Phát hiện xung quanh có người sở hữu hào quang “nữ chính”, xảy ra phản ứng bài xích, tiến vào nhiệm vụ đối kháng cưỡng chế.]

[Nhiệm vụ đối kháng: Khiến Hạ Tiếu Tiếu mất hết mặt mũi, chật vật rời khỏi công ty.]

“Sở Tổng, bên Điện ảnh Thần Tinh đang hỏi về hợp đồng quản lý của Lý Thái Hà, xử lý thế nào ạ.” Trương Gia Niên đứng bên cạnh tận tụy báo cáo công việc. Không có chỉ thị của Sở Sở, chẳng ai dám đυ.ng vào chuyện của Lý Thái Hà.

Sở Sở còn chưa kịp ngồi vững trong văn phòng, đã thấy những dòng chữ kỳ lạ hiện lên trên tường, khiến cô lại đau đầu nhức óc.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao “nữ chính” lại xuất hiện lúc này, quyết định tạm thời tránh né. Không chút do dự nói: “Chờ chút, lát tôi quay lại rồi nói tiếp.”

Trương Gia Niên ngơ ngác nhìn theo bóng sếp lớn sải bước rời khỏi văn phòng, không hiểu lại xảy ra chuyện gì nữa.

Lần này dòng chữ nhiệm vụ hiện lên màu đỏ máu, rõ ràng là nhiệm vụ đối kháng chứ không phải nhiệm vụ thông thường. Chỉ nhìn hai từ “phản ứng bài xích” thôi cũng đủ biết tình hình nghiêm trọng cỡ nào. Thậm chí bên tai Sở Sở còn vang lên tiếng còi báo động inh ỏi, nhưng Trương Gia Niên lại không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn theo dáng vẻ kỳ lạ của cô.

Sở Sở quyết định lập tức rời khỏi văn phòng, tránh xa trận tai ương này càng sớm càng tốt.

Bên ngoài, Hạ Tiếu Tiếu đang rón rén chuẩn bị gõ cửa, nào ngờ cánh cửa đột ngột bật mở, Sở Sở từ trong lao ra như bão.

Hạ Tiếu Tiếu không kịp trở tay, loạng choạng ngã nhào về phía trước, lại đúng lúc đổ sập vào người Sở Sở!

Ly cà phê Americano tuôn trào, bắn tung tóe ra sàn, làm bẩn thảm trải sàn vốn sạch bong, đồng thời dính đầy lên cả hai người.

Sở Sở ngã sõng soài xuống đất, trên người còn đè thêm một Hạ Tiếu Tiếu, ngực cô đau nhói như bị đâm xuyên, cảm giác thiêu đốt quen thuộc lại ập đến.

Cô mím môi, cố gắng nén cơn buồn nôn như muốn ói ra máu, sắc mặt trắng bệch xen lẫn xanh xám.

[Hào quang “nữ phụ độc ác” của bạn sắp biến mất, vui lòng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đối kháng.]

[Nhiệm vụ đối kháng: Khiến Hạ Tiếu Tiếu mất hết mặt mũi, chật vật rời khỏi công ty.]

Trương Gia Niên hoảng hốt lao tới: “Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?”

Không xa, Vương Thanh cùng các thư ký cũng chết lặng, vội vàng ùa đến. Họ đỡ cả hai dậy, lập tức lao vào hỏi han:

“Tổng giám đốc, ngài ổn chứ ạ?”

“Để tôi đi lấy áo khoác và chăn dự phòng cho ngài.”

“Cái cửa này thiết kế kiểu gì vậy? Phải lập tức phản ánh với bộ phận kỹ thuật, quá nguy hiểm rồi!”

“Tổng giám đốc, đây là quần áo sạch.” Một thư ký khác nhanh chóng lấy bộ đồ từ phòng nghỉ tổng giám đốc mang ra, cẩn thận đưa cho Sở Sở.

Chiếc sơ mi trắng tinh của Sở Sở hoàn toàn bị cà phê làm hỏng. Cô mím chặt môi, ánh mắt dần trở nên âm u, giống như mây đen tích tụ trước cơn giông tố.

Tất cả lập tức nín thở, không ai dám thở mạnh. Không ngờ thực tập sinh vừa đến đã đạp trúng lôi, chuẩn bị lĩnh trọn cơn thịnh nộ của sếp.

Trên người Hạ Tiếu Tiếu cũng loang lổ cà phê, cô nàng luống cuống đứng một bên, hoảng hốt nhìn Sở Sở đang được bao quanh bởi đám thư ký.

Sở Sở đẹp một cách sắc sảo và sang trọng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng, nhướng mày khẽ một cái thôi cũng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Cô mặc bộ suit đơn giản mà thanh lịch, cổ tay đeo đồng hồ đính kim cương và đá màu sang trọng.

Hạ Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn đôi giày vải bám bẩn của mình rồi lại nhìn đôi giày cao gót đơn giản mà tinh tế của Sở Sở, bất giác cảm thấy tự ti đến mức không dám ngẩng mặt.

[Hào quang “nữ phụ độc ác” của bạn sắp biến mất, vui lòng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đối kháng.]

[Nhiệm vụ đối kháng: Khiến Hạ Tiếu Tiếu mất hết mặt mũi, chật vật rời khỏi công ty.]

Mọi người nhìn thấy sắc mặt Sở Sở phủ một lớp sương lạnh, đồng loạt hít một hơi lạnh sống lưng.

Sở Sở gồng mình chịu đau, vẫy tay gọi Hạ Tiếu Tiếu: “Cô lại đây.”

Tim Hạ Tiếu Tiếu đập thình thịch bước tới, len lén liếc sắc mặt nghiêm nghị của đối phương, hoảng sợ cúi đầu lí nhí: “Tổng giám đốc... em thật sự xin lỗi, là em quá bất cẩn... Quần áo ngài thay ra đưa em đi, em sẽ giặt sạch giúp ngài!”

Vương Thanh tuyệt vọng ôm trán, đám thư ký xung quanh nghe câu đó cũng biến sắc, trong lòng cùng thầm kêu: Xong rồi! Cô bé này chết chắc rồi!

Ai lại đi bảo sếp giặt lại quần áo mà mặc chứ? Không biết kiêng kỵ gì hết!

Phòng nghỉ của tổng giám đốc có sẵn một đống âu phục dự phòng, lại có người chuyên trách chăm sóc, sao có chuyện để lại quần áo bẩn?

Quả nhiên, Sở Tổng với vẻ mặt lạnh lùng giật lấy chiếc áo khoác dự phòng trong tay người khác, ném thẳng về phía Hạ Tiếu Tiếu.

Chiếc áo khoác bay mạnh đến khiến Hạ Tiếu Tiếu giật nảy mình. Cô nàng hoang mang ôm lấy áo, cứ ngỡ sắp bị Sở Tổng tuyên án tử hình, không ngờ mình lại nhanh chóng bị đuổi khỏi đầu tư Ngân Đạt như vậy.

Sở Tổng lạnh nhạt ra lệnh: “Thay vào.”

Mọi người vốn nín thở chờ một trận mắng xối xả, ai ngờ chỉ có một câu đơn giản như vậy: “?”

Mọi người: Vị tổng giám đốc nóng nảy, lạnh lùng và nghiêm khắc đâu rồi? Sao lại đổi tính vậy chứ?

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.