TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Tôi chỉ quên mất là tổng tài cũng phải đi làm thôi

Nếu chỉ xét về học vấn, Hạ Tiếu Tiếu tuyệt đối không có cửa vào được Ngân Đạt, nhưng chẳng phải vì cô nàng được Sở Tổng đích thân chỉ định hay sao?

Sở Tổng nhớ tên cô nàng, còn đặc biệt cho người mang bánh quy đến tặng, rõ ràng là có ý muốn tạo thiện cảm. Là một “cáo già” trong chốn công sở, Vương Thanh luôn biết phải nghĩ trước cho sếp mình, lập tức điều Hạ Tiếu Tiếu về tổng bộ Ngân Đạt, đưa vào diện theo dõi trọng điểm dưới quyền mình.

Nhìn nhịp độ làm việc bận rộn xung quanh, Hạ Tiếu Tiếu lấy hết dũng khí bước đến bàn của Vương Thanh, rụt rè hỏi: "Chị Vương, em có thể giúp gì được không ạ?"

Vương Thanh ngẩng đầu liếc Hạ Tiếu Tiếu một cái, không khỏi cau mày.

Hạ Tiếu Tiếu tuổi còn trẻ, mặt mộc chưa trang điểm, trên khuôn mặt vẫn còn vương nét non nớt chưa rời ghế nhà trường. Cô nàng mặc một chiếc áo nỉ polyester bình thường, đi giày vải, nhìn chẳng khác gì sinh viên mới tốt nghiệp.

Lúc này Vương Thanh mới sực nhớ ra vì quá bận bịu mà quên không dặn Hạ Tiếu Tiếu về ngoại hình và trang phục. Các thư ký trong phòng tổng giám đốc đều là chiến thần công sở - giày cao gót, ăn mặc chỉn chu, trong khi Hạ Tiếu Tiếu thì đúng kiểu lạc quẻ hoàn toàn.

Vương Thanh khó xử nói: "Em đợi Sở Tổng tới rồi xuống dưới mua giúp một lượt cà phê nhé?"

Hạ Tiếu Tiếu lập tức phấn chấn, nghiêm túc đáp: "Vâng ạ!"

Cô nàng không ngại làm những việc vặt vãnh, miễn là có việc để làm. Dù sao các nghiệp vụ khác cô nàng cũng chưa thể bắt tay vào ngay.

[Vui lòng tăng cường hào quang “nữ phụ độc ác”. Nếu hào quang biến mất, bạn sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]

[Nhiệm vụ: ngăn cản Lý Thái Hà chấm dứt hợp đồng với công ty, thuyết phục anh ta ở lại.]

[Hào quang “nữ phụ độc ác” của bạn sắp biến mất, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức.]

Cùng lúc đó, tại Yến Hàm Cư, Sở Sở đang ôm bồn cầu nôn ra máu đến điên cuồng, trông chẳng khác gì một nữ chính mắc bệnh nan y trong tiểu thuyết ngược tâm thanh xuân.

Chuyện bắt đầu từ hôm qua. Sau hai ngày mặc sức vui chơi trong nhà, hào quang "nữ phụ độc ác" trên đầu cô cuối cùng cũng gần như biến mất.

Cô đã liên tục phớt lờ nhiệm vụ, và cái giá phải trả cuối cùng cũng đến, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bất thường, tiếp đó là từng ngụm máu phun ra như suối.

Lúc đầu Sở Sở còn hốt hoảng, nhưng sau đó nôn mãi rồi cũng quen. Nhìn khuôn mặt trắng bệch phản chiếu trong gương, cô vẫn còn tâm trí tự giễu, thấy mình cũng có khí chất "mỹ nhân mang bệnh" đấy chứ?

Sở Sở không ngại việc bị thế giới chính xóa sổ, nhưng vấn đề là có thể chết cho nó gọn được không? Kiểu hành hạ nhỏ giọt thế này quá đau đớn, mà cô thì lại nhát gan không dám tự kết liễu bản thân.

[Vui lòng tăng cường hào quang “nữ phụ độc ác”. Nếu hào quang biến mất, bạn sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]

[Nhiệm vụ: ngăn cản Lý Thái Hà chấm dứt hợp đồng với công ty, thuyết phục anh ta ở lại.]

Giọng nói kỳ lạ lại vang lên, như thể đang cảm nhận được nỗi đau đớn của cô, mang theo hàm ý sâu xa mà nhắc nhở.

Trên gương trong nhà vệ sinh hiện lên dòng chữ nhiệm vụ, trông chẳng khác gì bùa chú của ác quỷ đang dụ dỗ linh hồn.

Như thể có ai đó đang thì thầm dụ dỗ: Làm người xấu đi, làm người xấu đi, chỉ cần cô trở thành nữ phụ độc ác, cô sẽ có cơ hội được sống tiếp.

Sở Sở vô cảm nhìn dòng chữ ấy, từng từ một rít qua kẽ răng: "Mơ... đi."

Cô thà chết cũng không làm nữ phụ độc ác, cờ do chính mình dựng lên, dù phải quỳ cũng phải đi cho hết con đường.

Sở Sở vừa dấy lên khí thế ngút trời, chưa kịp kéo dài bao lâu thì lại một trận nôn nữa ập đến: "Ọe..."

Tiếng nôn thảm thiết lại vang vọng khắp nhà vệ sinh, cuối cùng, giọng nói kỳ lạ kia cũng thay đổi nội dung nhiệm vụ.

[Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ để củng cố hào quang “nữ phụ độc ác”. Nếu hào quang biến mất, bạn sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]

[Nhiệm vụ: Đến đầu tư Ngân Đạt đi làm bình thường.]

Sở Sở nghe xong nội dung thì ngẩn ra, đây là nhiệm vụ đầu tiên không liên quan đến nam chính Lý Thái Hà, trông có vẻ dễ như ăn kẹo.

Trong nguyên tác, nam nữ chính đều làm việc tại Điện ảnh Thần Tinh, không liên quan gì đến đầu tư Ngân Đạt cả.

Vậy chẳng phải cô chỉ cần đến công ty điểm danh một cái là có thể giải quyết hết mấy cơn đau nhức khắp người và tình trạng nôn ra máu rồi sao?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên “đinh đoong” một tiếng, Sở Sở ngạc nhiên nhìn về phía cửa.

Trương Gia Niên đã từng đến Yến Hàm Cư hai lần. Anh ấy cố lấy hết can đảm đứng ngoài cửa, do dự bấm chuông, chuẩn bị tinh thần bị Sở Tổng mắng cho một trận tơi bời.

Sở Tổng cực kỳ coi trọng không gian riêng tư, rất ghét người khác can thiệp vào đời sống cá nhân, cũng chính vì thế mà các thư ký chẳng ai dám đến tận nơi thăm hỏi.

Trương Gia Niên dù sao cũng là một quản lý cấp cao, dù Sở Tổng có bất mãn với anh ấy đến đâu thì cũng phải nể mặt Chủ tịch hội đồng quản trị, còn thư ký thì khác, muốn sa thải lúc nào chẳng được.

Điều khiến Trương Gia Niên bất ngờ là Sở Tổng mở cửa không hề nổi giận như anh ấy tưởng.

Làn da cô trắng bệch gần như trong suốt, trên người mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng, ánh mắt cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Gia Niên nghi hoặc nhìn bộ dạng và sắc mặt của cô, chần chừ một lúc mới lễ phép nói: “Sở Tổng, đã ba ngày ngài không đến công ty, chúng tôi không liên lạc được, thật sự có chút lo lắng. Ngài bị ốm à?”

Sở Sở đúng là trông rất tệ, lần này cô đến sức chửi người cũng không có, chắc là bệnh nặng thật, không đi làm cũng hợp lý.

Cô còn chưa quen với thế giới trong truyện, nào biết rằng bà chủ không đến công ty thì cấp dưới cũng sẽ tự tìm đến tận cửa?

Sở Sở gãi đầu, thản nhiên đáp: “Không đâu, tôi chỉ quên mất là tổng tài cũng phải đi làm thôi.”

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.