TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Cô gái à, ngọn lửa em châm, em tự dập đi

“Khăn giấy, khăn ướt, sạc dự phòng, dây sạc, ô, bút dạ, bấm kim, kẹo cao su, nếu em không có thì chị cho mượn trước!” Vương Thanh nói một hơi liền mạch như đọc thực đơn, sau đó lại hỏi: “Chiều nay hai người đến Tiếu Ảnh Văn Hóa đúng không? Chị gửi tư liệu cho em, tranh thủ lúc trên xe học thuộc tên và mặt lãnh đạo bên đó, tuyệt đối đừng nhầm đấy!”

Đối mặt với lượng thông tin khổng lồ như bão dội vào đầu, Hạ Tiếu Tiếu không khỏi choáng váng, theo phản xạ lập tức lấy sổ ra ghi chép, sợ mình bỏ sót điều gì.

Mấy thư ký khác trong văn phòng tổng giám đốc nghe thấy Vương Thanh dặn dò tỉ mỉ như thế thì đều bất ngờ: “Tiếu Tiếu sẽ theo tổng giám đốc ra ngoài sao?”

Hạ Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy chị thư ký nhìn cô gái nhỏ giống như thỏ con ngơ ngác, đồng loạt lộ vẻ thương cảm, nhẹ nhàng an ủi: “Tiếu Tiếu à, ai rồi cũng có lần đầu. Nếu bị mắng thì cũng đừng khóc nhé, ráng nhịn là qua thôi.”

Hạ Tiếu Tiếu hơi do dự: “Chắc không đến mức vậy đâu ạ. Tổng giám đốc cũng đâu có đáng sợ.”

“Xời, quả nhiên là cá chép may mắn mới dám nói câu đó.”

“...”

Vương Thanh đang chịu áp lực lớn, tâm trạng vô cùng căng thẳng và cáu bẳn, lập tức phát bực: “Được rồi, đừng có tán dóc nữa! Mau nghĩ giúp chị xem còn thiếu gì không? Tổng giám đốc sắp đi rồi!”

Thấy thư ký trưởng nổi cáu, mấy thư ký khác lập tức tăng tốc hỗ trợ, không dám tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Tiếu Tiếu, em cầm theo laptop của chị, lát nữa có thể sẽ cần dùng.”

“Đây là số điện thoại của tài xế, khi kết thúc nhớ gọi báo trước.”

“Dây buộc tóc? Băng cá nhân? Thôi cứ mang hết đi, ai biết được có cần không!”

Được cả đội thư ký trợ giúp nhiệt tình, Hạ Tiếu Tiếu mang theo kỳ vọng của cả văn phòng, cùng tổng giám đốc xuất hiện dưới sảnh công ty. Xe đã đỗ sẵn ngoài cửa, chỉ chờ hai người bước ra.

Sở Sở nhìn thấy cái ba lô nặng trĩu sau lưng Hạ Tiếu Tiếu thì không khỏi ngạc nhiên: “Cô mang đá trong túi à? Nhìn nặng quá.”

Hạ Tiếu Tiếu không thể nói là cả cái túi là tình thương của các chị em đồng nghiệp, hai vai bị dây đeo siết đau rát, cô nàng gượng gạo bước lên mở cửa xe cho tổng giám đốc, ngoan ngoãn nói: “Tổng giám đốc, đi đứng cẩn thận ạ.”

Sở Sở nhìn nữ chính trong nguyên tác ân cần như vậy thì thấy vừa áy náy vừa không quen, vốn định không dẫn cô nàng đi, nhưng lúc này cũng đành bỏ ý định. Cô khẽ cảm ơn, rồi bước xuống bậc thềm chuẩn bị lên xe.

[Vui lòng gia cố hào quang “Tổng tài bá đạo”, nếu mất hiệu lực sẽ bị thế giới chính xóa bỏ.]

[Phát hiện hào quang “Nữ chính” ở gần, nhiệm vụ được kích hoạt cưỡng chế.]

Hạ Tiếu Tiếu thề với lương tâm rằng mình không hề lơ là. Cô nàng rõ ràng chăm chú nhìn tổng giám đốc lên xe, vậy mà đột nhiên chân trái vấp chân phải, mất đà lao về phía trước. Cái ba lô nặng trịch khiến cô nàng hoàn toàn mất kiểm soát, theo quán tính nhào thẳng về phía Sở Sở, rồi cả người ngã nhào đè lên tổng giám đốc đang ngồi ở hàng ghế sau!

Sở Sở vừa khom người chuẩn bị ngồi xuống, còn chưa kịp yên vị thì đã bị một "vật thể không xác định" bổ nhào tới, suýt chút nữa bị đè đến nội thương. Trọng lượng cơ thể của Hạ Tiếu Tiếu cộng thêm cái ba lô như đeo cả hành tinh, giống như thiên thạch rơi với tốc độ cao, giáng thẳng lên người cô.

Tài xế ngồi phía trước chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này mà hốt hoảng đến tột độ, chưa từng thấy tình huống nào “kỳ lạ” như vậy, buột miệng kêu lên:

“Tổng giám đốc! Ngài không sao chứ?”

[Nhiệm vụ: Nói với Hạ Tiếu Tiếu câu thoại kinh điển: “Cô gái à, ngọn lửa em châm, tự em phải dập.”]

Sở Sở: Tôi sắp bị nữ chính đè cho tắt thở đến nơi, còn bắt tôi chơi trò thoại tổng tài?

Tư thế của hai người lúc này vô cùng ái muội, Hạ Tiếu Tiếu suýt nữa áp sát mặt tổng giám đốc. Ở khoảng cách gần, cô nàng càng nhìn rõ làn da mịn như sứ của đối phương, ánh mắt mỗi khi liếc nhìn đều sáng rực cuốn hút. Cô nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng thở khẽ, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay tiếp xúc.

Sở Sở bị đè đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, mặt không cảm xúc nói: “Tôi nghĩ xương sườn mình sắp gãy rồi.”

Sở Sở gần như tuyệt vọng với cái hào quang “tổng tài bá đạo” này. Nó vậy mà còn có thể chơi mấy tình tiết cũ rích của truyện ngôn tình ngày xưa! Nữ chính từ trên cao ngã xuống, đè lên người tổng tài tạo ra va chạm cơ thể, cái mô-típ lỗi thời này là của năm nào rồi chứ? Chẳng lẽ giờ cô còn phải biết ơn vì lúc ngã xuống không bị... môi chạm môi?

Nghe thấy lời than thở của tổng giám đốc, Hạ Tiếu Tiếu lập tức hoảng hồn, luống cuống bò dậy, len lén liếc gương mặt lạnh lùng của sếp rồi vội vàng xin lỗi: “Tổng giám đốc, tôi xin lỗi! Em thật sự không cố ý, em cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”

Hạ Tiếu Tiếu hối hận không thôi. Cô nàng vừa dâng được bản báo cáo khiến tổng giám đốc hài lòng, vậy mà bây giờ lại như trúng tà mà gây ra trò lố này!

“Nếu xin lỗi mà có ích thì cần cảnh sát để làm gì?” Sở Sở đã gần như quen với mấy tình huống kiểu này. Dưới sự mài giũa tàn nhẫn của “hào quang tổng tài”, cảm giác xấu hổ của cô đã ngày càng mờ nhạt, thậm chí có dấu hiệu... giải phóng bản tính. Cô buông xuôi, bất cần nói luôn: “Cô gái à, ngọn lửa em châm, em tự dập đi.”

“...” Hạ Tiếu Tiếu lập tức trúng ngay đòn chí mạng bởi câu thoại sến súa đến mức không thể tin nổi, ngẩn người đứng tại chỗ.

Cô nàng nghe xong câu đó, chỉ cảm thấy não mình như bị sét đánh, lập tức “đơ máy” toàn tập. Cảm xúc xấu hổ và ngơ ngác đan xen khiến bộ xử lý trong đầu quá tải, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.

Cả hai người cứ thế nhìn nhau trong im lặng đầy ngượng ngập, thế giới như bị đóng băng.

4

0

3 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.