TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Với người bình thường thì có lẽ là quá loãng, nhưng với Cố Bạch, cháo như vậy lại vừa đủ. Dạ dày cậu đang trống rỗng, nếu ăn đặc quá sẽ không tốt.

“Ting! Phát hiện cháo trắng cấp A, dưa muối sợi cấp A.”

Cấp A?

Cố Bạch nhướng mày. Đây là lần thứ hai cậu thấy món ăn được hệ thống đánh giá.

Nhưng đã là cấp A, liệu cậu có thể ăn được không? Cậu nhớ hệ thống từng nói rằng món cấp A chỉ có thể nếm thử một ít.

Cố Bạch hỏi, hệ thống nhanh chóng trả lời: “Có thể. Các món cấp A trở lên trong thế giới thực, ký chủ có thể thử một chút.”

Vẫn chỉ được ăn một chút thôi.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Cố Bạch hài lòng. Canh tuy ngon, nhưng không phải là món chính. Có thể ăn thêm chút cháo cũng là rất tốt rồi.

Cố Bạch uống một ngụm, hương vị gạo thoang thoảng, thanh nhẹ và ngọt dịu.

Nước cháo từ từ trôi xuống thực quản, cháo loãng nhưng mang một chút độ sánh nhẹ, cảm giác tương tự nước canh nhưng lại khác biệt. Cố Bạch cảm thấy chỉ kém một chút so với món canh sườn bắp ngô.

Chỉ là, hương vị món ăn càng ngon, thì dù chỉ kém một chút cũng thành cách biệt lớn. Đối với chứng chán ăn của Cố Bạch, sự khác biệt này lại càng rõ rệt.

Canh sườn bắp ngô, Cố Bạch có thể uống liền một bát rưỡi, nhưng với bát cháo này, cậu chỉ uống được mười mấy ngụm là không thể tiếp tục. Nếu cố uống thêm, cậu sẽ buồn nôn.

Nhìn phần cháo còn lại, Cố Bạch thật sự rất muốn uống tiếp. Cậu quá nhớ những món ăn chính rồi. Nhưng không thể ăn là không thể ăn.

Giá như tay nghề của đầu bếp nấu cháo có thể nâng lên cấp S thì tốt quá.

Cố Bạch còn đang tiếc nuối, nhưng Cố Sâm lại rất vui. Dù sao trước đây, Cố Bạch còn không ăn được chút nào. Bây giờ, ngoài uống canh, cậu còn có thể uống một ít cháo loãng, điều này cho thấy cơ thể cậu đang dần khá lên.

“Không ăn nữa à?” Thấy Cố Bạch chỉ uống được mười mấy ngụm rồi dừng lại, Cố Sâm hỏi.

“Không ăn nổi nữa.” Cố Bạch lắc đầu.

“Không sao, giờ ăn được từng này, sau này chắc chắn sẽ ăn được nhiều hơn.” Cố Sâm an ủi.

Cố Bạch gật đầu. Bát cháo này khiến cậu nảy ra một ý tưởng.

Theo như hệ thống nói, chỉ cần món ăn đạt từ cấp A trở lên, cậu đều có thể thử qua một ít. Nếu tìm được đủ đầu bếp có tay nghề cao, cậu có thể ăn thử hàng chục món mỗi ngày. Dù mỗi món chỉ ăn một chút, nhưng như vậy mỗi ngày cũng đủ dinh dưỡng rồi.

Trước tiên, phải dưỡng cơ thể tốt lên, có như vậy việc nâng cấp mới dễ dàng hơn.

Cố Bạch đang nghĩ đến việc tìm đầu bếp, thì Cố Sâm, nhìn thấy tình trạng của cậu, cũng nghĩ đến điều này. Hắn có chút hối hận, cảm thấy các đầu bếp mà hắn mời trước đây tay nghề vẫn chưa đủ, nếu không, Cố Bạch đã không đến mức chẳng ăn được gì.

Đặt bát cháo xuống, Cố Bạch bưng nồi canh qua tìm Lê Nghiệp Lương ở phòng bên cạnh.

“À, ông không…” Vừa nhìn thấy thứ trong tay Cố Bạch, Lê Nghiệp Lương tưởng rằng cậu hiểu lầm, định giải thích thì nghe Cố Bạch nói là đến cảm ơn ông. Cuối cùng cũng có một món cậu ăn được.

“Ăn được là tốt rồi.” Lê Nghiệp Lương thở phào nhẹ nhõm. Ông còn lo nếu Cố Bạch không ăn được thì mình cũng chẳng giúp ích được gì.

“Ông ơi, vị đầu bếp nấu cháo này là ai vậy?” Cố Bạch hỏi.

“Ông ấy tên là Vương Tú Toàn, bếp trưởng của Ngọc Xuân Lâu,” Lê Nghiệp Lương nói, rồi nhìn Cố Bạch hỏi: “Cháu muốn ăn cháo ông ấy nấu à?”

Cố Bạch gật đầu.

“Hiện tại ông ấy ít tự tay nấu lắm, hầu hết đều là đệ tử của ông ấy làm,” Lê Nghiệp Lương giải thích. Vương Tú Toàn cũng gần sáu mươi tuổi, các đệ tử mà ông ấy dạy đều đã rất thành thạo, vì vậy ông ấy hiếm khi đích thân vào bếp. Không phải ông không nấu được, mà là muốn chỉ định ông nấu thì không dễ.

Ngay cả bát cháo này, ông cụ cũng phải nhờ đến mối quan hệ thân thiết mới khiến ông ấy chịu tự tay làm.

11

0

3 tháng trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.