0 chữ
Chương 30
Thế giới 1 - Chương 30
Lúc xuống nhà, dì Lý đã cho người chuẩn bị sẵn bữa trưa. Những khi chỉ có mình cậu, Thích Thiệu Trần chỉ bảo chuẩn bị một món mặn và một món canh là đủ.
Thời đại tinh tế, thực phẩm tự nhiên cực kỳ hiếm nên không phải ai cũng có phúc được ăn. Vì vậy, Thích Thiệu Trần rất quý trọng đồ ăn và bữa nào cũng ăn sạch sẽ mà không để thừa hạt cơm nào.
Điều này khiến các đầu bếp rất có cảm giác thành tựu.
Ăn xong, Thích Thiệu Trần nhàn nhã nằm trên ghế lắc cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách rồi nhìn ánh nắng ngoài trời rực rỡ, cảm thấy... ừm, chẳng muốn ra ngoài chút nào.
Cậu đang lắc lư sắp ngủ gật thì chợt nghe tiếng quản gia Trần gọi.
“Thiếu gia, gia chủ nhà họ Quý tới thăm ạ?”
Thích Thiệu Trần mở mắt, ánh mắt còn mơ màng mà nhìn chú Trần rồi lười biếng đáp: “Chú không nói với anh ta là Cố Uyên không có nhà à?”
“Tôi nói rồi, nhưng đối phương bảo là đến gặp cậu.”
Thích Thiệu Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mơ màng tan sạch. Cậu đâu quen ai nhà họ Quý, đối phương tìm cậu làm gì?
Chợt nhớ đến chuyện hệ thống nhỏ từng kể là nhà họ Quý muốn kết thân với nhà họ Cố. Không lẽ người này đến để cảnh cáo cậu và bảo cậu rời khỏi Cố Uyên?
Nghĩ đến mấy tình tiết trong phim truyền hình, Thích Thiệu Trần bật dậy ngồi nghiêm chỉnh. Cố Uyên không có trưởng bối nên không có bà mẹ chồng độc ác đến ném chi phiếu. Vậy giờ là đổi sang người khác đóng vai ấy sao?
“Chú Trần, mời anh ta vào.”
Nghe giọng cậu nói mà chú Trần thấy kỳ lạ. Sao thiếu gia lại có vẻ... mong chờ vậy?
Để tỏ lòng lễ phép, Thích Thiệu Trần đứng dậy rồi đi tới bên ghế sofa trong phòng khách đứng chờ mà đợi chú Trần dẫn người vào.
Nhưng Quý Hoài không giống như tưởng tượng của cậu, chẳng phải vẻ hùng hổ hay ra oai gì cả mà lại mang khí chất nho nhã và đầy phong thái học giả. Không giống như Cố Uyên đeo kính trông như cầm thú mặc vest, Quý Hoài lại có khí chất của người có tri thức và phong độ nội tâm.
Tóm lại, ít nhất bề ngoài thì Thích Thiệu Trần có ấn tượng khá tốt với anh ta.
“Cố Uyên không có nhà, không biết Tổng giám đốc Quý đến tìm tôi là có việc gì?”
May mà mình là đàn ông, nếu không nhà chưa có ai mà một tên đàn ông chạy tới tìm vợ người ta, vậy có hợp lẽ không?
“Giống quá, quá giống rồi.”
Thích Thiệu Trần thấy Quý Hoài nhìn chằm chằm mặt mình đầy phấn khích thì mặt mũi toàn là dấu hỏi.
Anh ta có ý gì? Mặt mình giống ai?
Lúc này, chú Trần bưng trà vào thấy Quý Hoài mới giật mình nhận ra bản thân thất lễ.
“Xin lỗi, cậu Thích, chủ yếu là do cậu quá giống một người tôi từng quen, nên mới thất thố.”
Sau khi mời Quý Hoài ngồi xuống, Thích Thiệu Trần tò mò hỏi: “Tôi giống người anh quen đến vậy sao?”
Cậu từng nghe nói mình có vài nét giống mẹ ruột của nguyên chủ và đặc biệt là đôi mắt. Còn nguyên chủ thì chẳng giống người cha Thích Vọng chút nào. Vậy nên cậu lập tức nghĩ có lẽ người Quý Hoài nói đến chính là mẹ của nguyên chủ — Phù Viên Thư.
Mẹ ruột của nguyên chủ là trẻ mồ côi, nghe nói cha mẹ mất sớm và được viện mồ côi nuôi dưỡng. Nhưng bà rất có năng lực và nắm bắt được thời cơ đầu tư, mua nhiều đất đai và hơn mười năm trước kiếm được một khoản khổng lồ rồi để lại cho nguyên chủ khối tài sản đồ sộ.
“Trừ đôi mắt ra thì những chỗ khác giống hệt.”
Nghĩa là sao? Thích Thiệu Trần cau mày khó hiểu. Chẳng lẽ người mà Quý Hoài nói đến... không phải là mẹ ruột của nguyên chủ?
Quý Hoài không giải thích thêm mà chỉ lặng lẽ rút từ túi áo ra một tấm ảnh rồi đưa cho cậu. Thích Thiệu Trần nhận lấy với vẻ nghi hoặc nhưng khi nhìn rõ người trong ảnh thì cậu hoàn toàn sững sờ.
Trong bức ảnh cũ kỹ ố vàng là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo tốt nghiệp và mỉm cười nhìn vào ống kính. Khuôn mặt ấy... chẳng khác gì Thích Thiệu Trần và gần như là phiên bản coppy hoàn hảo. Mà tấm ảnh này hiển nhiên đã được chụp từ rất lâu rồi.
Hệ thống luyến ái: [Trời ơi, ký chủ, người này chắc chắn là cha ngài rồi! Hóa ra ngài không phải con ruột của Thích Vọng à?]
Thích Thiệu Trần: [Tao là con ai mà mày không biết chắc?]
Hệ thống luyến ái: [Không biết thật mà! Cốt truyện không hề nhắc đến, tôi thì cấp bậc thấp quá nên không đủ quyền mở khóa thêm cốt truyện đâu...]
Hệ thống tủi thân lẩm bẩm, tất cả là do mấy ký chủ trước đều quá vô dụng.
“Rất ngạc nhiên đúng không? Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên cũng bị dọa sững người.” Quý Hoài nói.
“Ảnh của tôi? Anh điều tra tôi?” Thích Thiệu Trần nheo mắt nhìn anh ta mà không hề ngạc nhiên.
Quý Hoài đẩy gọng kính và hoàn toàn không hề có vẻ lúng túng vì bị lật tẩy.
Thích Thiệu Trần cũng không trách, nhà họ Quý muốn liên hôn với nhà họ Cố mà Cố Uyên vì cậu mà từ chối nên chuyện họ tìm hiểu về cậu là điều bình thường.
Chỉ là... cậu nhìn kỹ Quý Hoài một chút, nói gì thì nói nhưng hai người đúng là có vài nét khá giống nhau.
“Đừng nói với tôi, người trong ảnh là cha anh đấy nhé.”
Cậu không muốn dính vào mấy drama kiểu con riêng nhà hào môn đâu, rắc rối lắm.
“Cậu nghĩ gì thế, người trong ảnh là chú nhỏ của tôi.”
Thời đại tinh tế, thực phẩm tự nhiên cực kỳ hiếm nên không phải ai cũng có phúc được ăn. Vì vậy, Thích Thiệu Trần rất quý trọng đồ ăn và bữa nào cũng ăn sạch sẽ mà không để thừa hạt cơm nào.
Điều này khiến các đầu bếp rất có cảm giác thành tựu.
Ăn xong, Thích Thiệu Trần nhàn nhã nằm trên ghế lắc cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách rồi nhìn ánh nắng ngoài trời rực rỡ, cảm thấy... ừm, chẳng muốn ra ngoài chút nào.
Cậu đang lắc lư sắp ngủ gật thì chợt nghe tiếng quản gia Trần gọi.
“Thiếu gia, gia chủ nhà họ Quý tới thăm ạ?”
Thích Thiệu Trần mở mắt, ánh mắt còn mơ màng mà nhìn chú Trần rồi lười biếng đáp: “Chú không nói với anh ta là Cố Uyên không có nhà à?”
Thích Thiệu Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mơ màng tan sạch. Cậu đâu quen ai nhà họ Quý, đối phương tìm cậu làm gì?
Chợt nhớ đến chuyện hệ thống nhỏ từng kể là nhà họ Quý muốn kết thân với nhà họ Cố. Không lẽ người này đến để cảnh cáo cậu và bảo cậu rời khỏi Cố Uyên?
Nghĩ đến mấy tình tiết trong phim truyền hình, Thích Thiệu Trần bật dậy ngồi nghiêm chỉnh. Cố Uyên không có trưởng bối nên không có bà mẹ chồng độc ác đến ném chi phiếu. Vậy giờ là đổi sang người khác đóng vai ấy sao?
“Chú Trần, mời anh ta vào.”
Nghe giọng cậu nói mà chú Trần thấy kỳ lạ. Sao thiếu gia lại có vẻ... mong chờ vậy?
Để tỏ lòng lễ phép, Thích Thiệu Trần đứng dậy rồi đi tới bên ghế sofa trong phòng khách đứng chờ mà đợi chú Trần dẫn người vào.
Tóm lại, ít nhất bề ngoài thì Thích Thiệu Trần có ấn tượng khá tốt với anh ta.
“Cố Uyên không có nhà, không biết Tổng giám đốc Quý đến tìm tôi là có việc gì?”
May mà mình là đàn ông, nếu không nhà chưa có ai mà một tên đàn ông chạy tới tìm vợ người ta, vậy có hợp lẽ không?
“Giống quá, quá giống rồi.”
Thích Thiệu Trần thấy Quý Hoài nhìn chằm chằm mặt mình đầy phấn khích thì mặt mũi toàn là dấu hỏi.
Anh ta có ý gì? Mặt mình giống ai?
Lúc này, chú Trần bưng trà vào thấy Quý Hoài mới giật mình nhận ra bản thân thất lễ.
Sau khi mời Quý Hoài ngồi xuống, Thích Thiệu Trần tò mò hỏi: “Tôi giống người anh quen đến vậy sao?”
Cậu từng nghe nói mình có vài nét giống mẹ ruột của nguyên chủ và đặc biệt là đôi mắt. Còn nguyên chủ thì chẳng giống người cha Thích Vọng chút nào. Vậy nên cậu lập tức nghĩ có lẽ người Quý Hoài nói đến chính là mẹ của nguyên chủ — Phù Viên Thư.
Mẹ ruột của nguyên chủ là trẻ mồ côi, nghe nói cha mẹ mất sớm và được viện mồ côi nuôi dưỡng. Nhưng bà rất có năng lực và nắm bắt được thời cơ đầu tư, mua nhiều đất đai và hơn mười năm trước kiếm được một khoản khổng lồ rồi để lại cho nguyên chủ khối tài sản đồ sộ.
“Trừ đôi mắt ra thì những chỗ khác giống hệt.”
Nghĩa là sao? Thích Thiệu Trần cau mày khó hiểu. Chẳng lẽ người mà Quý Hoài nói đến... không phải là mẹ ruột của nguyên chủ?
Quý Hoài không giải thích thêm mà chỉ lặng lẽ rút từ túi áo ra một tấm ảnh rồi đưa cho cậu. Thích Thiệu Trần nhận lấy với vẻ nghi hoặc nhưng khi nhìn rõ người trong ảnh thì cậu hoàn toàn sững sờ.
Trong bức ảnh cũ kỹ ố vàng là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo tốt nghiệp và mỉm cười nhìn vào ống kính. Khuôn mặt ấy... chẳng khác gì Thích Thiệu Trần và gần như là phiên bản coppy hoàn hảo. Mà tấm ảnh này hiển nhiên đã được chụp từ rất lâu rồi.
Hệ thống luyến ái: [Trời ơi, ký chủ, người này chắc chắn là cha ngài rồi! Hóa ra ngài không phải con ruột của Thích Vọng à?]
Thích Thiệu Trần: [Tao là con ai mà mày không biết chắc?]
Hệ thống luyến ái: [Không biết thật mà! Cốt truyện không hề nhắc đến, tôi thì cấp bậc thấp quá nên không đủ quyền mở khóa thêm cốt truyện đâu...]
Hệ thống tủi thân lẩm bẩm, tất cả là do mấy ký chủ trước đều quá vô dụng.
“Rất ngạc nhiên đúng không? Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên cũng bị dọa sững người.” Quý Hoài nói.
“Ảnh của tôi? Anh điều tra tôi?” Thích Thiệu Trần nheo mắt nhìn anh ta mà không hề ngạc nhiên.
Quý Hoài đẩy gọng kính và hoàn toàn không hề có vẻ lúng túng vì bị lật tẩy.
Thích Thiệu Trần cũng không trách, nhà họ Quý muốn liên hôn với nhà họ Cố mà Cố Uyên vì cậu mà từ chối nên chuyện họ tìm hiểu về cậu là điều bình thường.
Chỉ là... cậu nhìn kỹ Quý Hoài một chút, nói gì thì nói nhưng hai người đúng là có vài nét khá giống nhau.
“Đừng nói với tôi, người trong ảnh là cha anh đấy nhé.”
Cậu không muốn dính vào mấy drama kiểu con riêng nhà hào môn đâu, rắc rối lắm.
“Cậu nghĩ gì thế, người trong ảnh là chú nhỏ của tôi.”
3
0
1 tuần trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
