TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Thế giới 1 - Chương 28

Từ lúc Cố Uyên bước vào khách sạn thì Thích Thiệu Trần đã tỉnh rồi. Nhờ có hệ thống nhỏ theo dõi mà cậu luôn nắm rõ động thái của Cố Uyên theo thời.

Vì từng giở trò mưu mô khiến ký chủ đến giờ vẫn chưa tha thứ cho phản diện nên hệ thống nhỏ đành ngoan ngoãn không dám làm càn nữa mà nghe lời cậu và đi theo đúng nhịp độ cậu muốn.

Cậu bảo nó phải theo dõi sát sao Cố Uyên nên chuyện hắn từ chối liên hôn với nhà họ Quý, Thích Thiệu Trần cũng vừa mới biết.

Cậu cứ tưởng Cố Uyên lén vào phòng sẽ nói gì đó hoặc làm điều gì đó, ai ngờ người này chỉ quỳ đó, nhìn mình chằm chằm...

Hệ thống luyến ái: [Không hổ danh là đại phản diện, đúng là đại biếи ŧɦái mà.]

Thích Thiệu Trần: [Cút, đàn ông của tao mà mày cũng dám nói? Tự chặn mình đi.]

Hệ thống luyến ái: [... Ký chủ, ngài định làm gì?]

Thích Thiệu Trần: [Mày nói xem?]

Dạo gần đây vì bận nghiên cứu, lại còn cãi nhau với Cố Uyên nên bọn họ đã lâu không trải qua “cuộc hòa hợp sinh mệnh” nào rồi, Thích Thiệu Trần nghĩ là...

Hệ thống luyến ái: [Ngài cứ chơi đi, tôi đi coi phim tình cảm đây.]

Nó vẫn là hệ thống nhóc con, chỉ hợp xem mấy phim yêu đương kiểu đi hái rau dại thôi.

Ngay khi Cố Uyên bước vào khách sạn, Thích Thiệu Trần đã lén điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao. Lúc này, đắp chăn kín mít nên mồ hôi trên người cậu đã bắt đầu tứa ra thành từng giọt mỏng.

Thích Thiệu Trần lật người, kéo phăng tấm chăn điều hòa khỏi người mà miệng khẽ nỉ non: “Chồng ơi, nóng!”

Âm điệu cuối kéo dài, vừa nũng nịu vừa quyến rũ lại cộng thêm cảnh xuân phơi bày trước mắt khiến định lực của Cố Uyên suýt chút nữa tan vỡ hoàn toàn.

Hắn biết Thích Thiệu Trần thích ngủ... khỏa thân. Trước kia hắn cũng hay ngủ cùng kiểu như vậy, vì hắn thích cảm giác da thịt cọ vào nhau với cậu.

Giờ nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trong đầu Cố Uyên không kìm được hiện lên từng hình ảnh ái ân mãnh liệt giữa hai người họ ngày trước.

Hắn thở dốc nặng nề, cố gắng hít sâu rồi nhẹ nhàng kéo lại chăn cho cậu, sau đó đi tới đầu giường và chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp một chút.

Thích Thiệu Trần không ngờ Cố Uyên lại không cắn câu. Người này đổi tính rồi sao? Hay là mình không còn hấp dẫn nữa?

Nghe tiếng thở dốc mỗi lúc một gấp rút bên tai, cậu thầm mắng: Cái tên này đang làm gì bên cạnh mình thế?

Có cục thịt tươi ngon ngay bên cạnh mà không thèm lại đi chọn xúc xích khô của chính mình?

Đáng giận nhất là... cái tiếng thở dốc của hắn ta lại cực kỳ gợi cảm, nghe thôi mà toàn thân đã nóng bừng.

Thích Thiệu Trần không muốn nhịn nữa, đột nhiên mở mắt đối diện với đôi mắt ngập tràn du͙© vọиɠ của ai kia.

“Thích không?”

Cố Uyên giật mình buông tay, hoảng hốt nhìn xuống chỗ “bất thường” của mình...

Thấy có gì đó không ổn, Thích Thiệu Trần ngồi bật dậy và trên mặt cũng là vẻ bàng hoàng.

Không phải chứ? Chẳng lẽ “hạnh phúc nửa đời sau” của mình... bị dọa bay rồi?

Từ bao giờ Cố Uyên lại yếu bóng vía thế?

Cố Uyên hoảng loạn thực sự, đặc biệt là khi thấy ánh mắt không thể tin nổi của Thích Thiệu Trần.

Vừa định đưa tay kéo Cố Uyên lên giường kiểm tra, người kia đã nhanh như chớp chuồn vào nhà tắm.

Thích Thiệu Trần: ...

Mình đáng sợ đến thế sao?

Trong nhà tắm đủ loại cảm xúc như chán nản, tuyệt vọng, hoang mang, bi thương tràn ngập trong lòng Cố Uyên. Hắn ra sức cố gắng nhưng càng vội càng “rụng rời” khiến hắn càng thêm cuống.

Nếu thật sự không được nữa... vợ còn cần hắn không?

Vợ từng bảo hắn là đồ lười và không chủ động nên hắn mới chọn...

Cố Uyên cúi đầu, thu mình trong góc rồi tự ghét bỏ bản thân. Bên ngoài, Thích Thiệu Trần cũng sốt ruột không kém.

“Cố Uyên, anh mà không ra thì đừng trách em đá văng cửa khách sạn nhà anh đó!”

“Em đếm đến ba, không ra là em đạp thật đấy. Một...”

Vừa thốt ra chữ “một” thì cửa đã lập tức mở ra.

Đạp cửa sẽ đau chân, hắn xót cậu.

Thấy Cố Uyên với gương mặt thất thần như tro tàn đi ra mà lòng Thích Thiệu Trần cũng dần trĩu nặng.

Không thể nào? Thật sự tàn rồi sao?

Thích Thiệu Trần vội kéo Cố Uyên nằm xuống giường kiểm tra.

“Vợ à, em... sẽ không chê anh chứ?” Giọng Cố Uyên đã nghẹn lại như sắp khóc.

Trái tim Thích Thiệu Trần đau nhói, cậu vội dỗ dành: “Đương nhiên không rồi. Đừng lo, để em xem trước đã.”

Nhìn ánh mắt đầy lo sợ của hắn khiến Thích Thiệu Trần cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi mỏng của hắn mà an ủi: “Không sao cả, cùng lắm thì chúng ta đổi vai, em chịu cực một chút là lại hạnh phúc như thường.”

Nhận được lời đảm bảo, Cố Uyên mới thả lỏng và ngoan ngoãn để Thích Thiệu Trần cởϊ qυầи mình ra kiểm tra.

Nhìn “cậu nhỏ” ngày thường luôn đầy khí thế giờ lại ỉu xìu như cái bánh bao xẹp thì lòng Thích Thiệu Trần cũng trùng xuống, vừa tự trách vừa xót xa.

Cậu thề, nhất định sẽ tìm mọi cách để Cố Uyên phục hồi, sau đó...

“Cố Uyên, đồ súc sinh, đừng có tới đây... Khốn nạn, anh lừa em!”

Giọng nói của Thích Thiệu Trần vừa mềm vừa khàn lại xen chút oán trách đầy gợi cảm.

Đáng lẽ cậu không nên xót thương cái tên đàn ông chó má này!

Cái gì mà “không được nữa”? Rõ ràng vừa chạm một cái là “thẳng tắp chào cờ” luôn rồi, đại lừa đảo!

Bị dày vò suốt cả đêm, lúc tỉnh lại lần nữa Thích Thiệu Trần phát hiện mình đã đổi chỗ và chẳng rõ bị Cố Uyên đưa về nhà từ lúc nào.

2

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.