0 chữ
Chương 50
Chương 50
Nghe âm thanh "Xu nhận được +1" vang lên bên tai, Đường Lý siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo Thẩm Dao Xuyên, nhưng trên mặt lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Nói nhảm gì chứ... Tiêm nhanh lên... Sớm chết sớm siêu sinh.
Cậu muốn về nhà.
Thẩm Dao Xuyên giơ tay xoa nhẹ lên đầu tiểu giao trong lòng, dịu giọng dỗ dành:
"Đừng sợ."
"Điện hạ, ngài giữ chặt hai cánh tay của nhóc ấy, tôi sẽ tiêm nhanh để kết thúc sớm." Nhân viên giao nhân có vẻ rất có kinh nghiệm.
Nghe vậy, Thẩm Dao Xuyên hơi sững lại, cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ xíu, gầy bằng ngón tay của tiểu giao trong lòng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Chờ mãi không thấy tiêm, Đường Lý nhắm chặt mắt hỏi hệ thống:
"Sao còn chưa bắt đầu?"
Hệ thống: [Thẩm Dao Xuyên đang suy nghĩ.]
"Suy nghĩ gì?"
Hệ thống: [Làm sao giữ chặt tay ngài mà không lỡ làm gãy.]
"..."
Những tiểu giao khóc ầm ĩ ban nãy giờ cũng đã dần yên lặng. Bọn chúng được người nhà dỗ dành, mυ"ŧ lấy viên kẹo hình núʍ ѵú giả, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp.
Cuối cùng, Thẩm Dao Xuyên cẩn thận nắm lấy hai cánh tay của cậu, nhẹ nhàng đến mức chỉ cần giãy nhẹ là có thể thoát ra.
Nhưng cậu đâu phải tiểu giao thật sự.
Ai mà sợ tiêm chứ… Đúng là nực cười.
"Ưʍ..."
Mũi kim đâm vào, hốc mắt Đường Lý lập tức đỏ lên. Cánh tay không bị tiêm vùng ra khỏi tay Thẩm Dao Xuyên, cơ thể vô thức rúc sâu hơn vào lòng hắn. Tay còn lại thì bị nhân viên giữ chặt, không thể cử động, chỉ có thể siết chặt lấy áo trước ngực hắn.
Hệ thống: [Cố chịu chút, sắp xong rồi.]
Do liều lượng vaccine khá nhiều, nhân viên phải đẩy thuốc từ từ, không dám quá nhanh.
Khi thuốc được tiêm vào, cơn đau bùng nổ dữ dội.
Nước mắt Đường Lý trào ra không kiểm soát, cơ thể khẽ run lên, chiếc đuôi nhỏ cũng cuộn lại, trông tội nghiệp vô cùng.
Hệ thống thắc mắc: [Thật sự đau đến vậy sao? Cây kim nhỏ thế mà... Cảm giác đau đúng là kỳ lạ, đáng tiếc tôi không thể lập trình hóa nó.]
Hệ thống lại tiếp: [So với lần trước bị giao nhân cào đuôi thì cái nào đau hơn? Khi đó cậu cũng khóc mà.]
[Đã chặn hệ thống, thời gian chặn: 1 giờ.]
Hệ thống: [?????]
Đường Lý không nhớ lần cuối mình tiêm là khi nào. Hình như là hồi còn nhỏ, cùng nhóm nhân ngư trong vịnh nhân ngư đi tiêm chủng. Nhưng ký ức đó đã mờ nhạt từ lâu.
Tại sao… lại đau đến vậy?!
Hệ thống còn đang nói mấy lời vô vị, cậu thực sự không chịu nổi nữa.
Nói nhảm gì chứ... Tiêm nhanh lên... Sớm chết sớm siêu sinh.
Cậu muốn về nhà.
Thẩm Dao Xuyên giơ tay xoa nhẹ lên đầu tiểu giao trong lòng, dịu giọng dỗ dành:
"Đừng sợ."
"Điện hạ, ngài giữ chặt hai cánh tay của nhóc ấy, tôi sẽ tiêm nhanh để kết thúc sớm." Nhân viên giao nhân có vẻ rất có kinh nghiệm.
Nghe vậy, Thẩm Dao Xuyên hơi sững lại, cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ xíu, gầy bằng ngón tay của tiểu giao trong lòng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Chờ mãi không thấy tiêm, Đường Lý nhắm chặt mắt hỏi hệ thống:
"Sao còn chưa bắt đầu?"
Hệ thống: [Thẩm Dao Xuyên đang suy nghĩ.]
"Suy nghĩ gì?"
Hệ thống: [Làm sao giữ chặt tay ngài mà không lỡ làm gãy.]
Những tiểu giao khóc ầm ĩ ban nãy giờ cũng đã dần yên lặng. Bọn chúng được người nhà dỗ dành, mυ"ŧ lấy viên kẹo hình núʍ ѵú giả, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp.
Cuối cùng, Thẩm Dao Xuyên cẩn thận nắm lấy hai cánh tay của cậu, nhẹ nhàng đến mức chỉ cần giãy nhẹ là có thể thoát ra.
Nhưng cậu đâu phải tiểu giao thật sự.
Ai mà sợ tiêm chứ… Đúng là nực cười.
"Ưʍ..."
Mũi kim đâm vào, hốc mắt Đường Lý lập tức đỏ lên. Cánh tay không bị tiêm vùng ra khỏi tay Thẩm Dao Xuyên, cơ thể vô thức rúc sâu hơn vào lòng hắn. Tay còn lại thì bị nhân viên giữ chặt, không thể cử động, chỉ có thể siết chặt lấy áo trước ngực hắn.
Hệ thống: [Cố chịu chút, sắp xong rồi.]
Do liều lượng vaccine khá nhiều, nhân viên phải đẩy thuốc từ từ, không dám quá nhanh.
Khi thuốc được tiêm vào, cơn đau bùng nổ dữ dội.
Hệ thống thắc mắc: [Thật sự đau đến vậy sao? Cây kim nhỏ thế mà... Cảm giác đau đúng là kỳ lạ, đáng tiếc tôi không thể lập trình hóa nó.]
Hệ thống lại tiếp: [So với lần trước bị giao nhân cào đuôi thì cái nào đau hơn? Khi đó cậu cũng khóc mà.]
[Đã chặn hệ thống, thời gian chặn: 1 giờ.]
Hệ thống: [?????]
Đường Lý không nhớ lần cuối mình tiêm là khi nào. Hình như là hồi còn nhỏ, cùng nhóm nhân ngư trong vịnh nhân ngư đi tiêm chủng. Nhưng ký ức đó đã mờ nhạt từ lâu.
Tại sao… lại đau đến vậy?!
Hệ thống còn đang nói mấy lời vô vị, cậu thực sự không chịu nổi nữa.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
