0 chữ
Chương 49
Chương 49
"Được." Thẩm Dao Xuyên thu lại nụ cười. "Muốn giữ vững quyền lực, cần có sức mạnh tuyệt đối."
Có nhiều chuyện, không phải cứ muốn là có thể thoát ra. Càng đứng ở vị trí cao, càng bị trói buộc.
Dù sao, Lạc Thần cũng là một cấp S.
Thẩm Lưu thở dài: "Haiz… Nhị công chúa thật đáng thương."
Đường Lý cũng có chút bực bội, đập mạnh lên con vịt nhựa trong lòng. Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải gả cho loại người như thế chứ?
"Quạc." Một tiếng kêu vang lên, ăn khớp hoàn hảo với tiếng thở dài của Thẩm Lưu.
Đường Lý: "…"
"Ồ, nhóc con tỉnh rồi." Thẩm Lưu nhìn về phía cậu. "Vừa hay, đến nơi rồi."
Trước mắt dần hiện ra một tòa cung điện nguy nga.
Nhân viên phòng nuôi dưỡng đã đứng chờ sẵn.
Cả nhóm đi thẳng đến phòng tiêm chủng khép kín. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Thẩm Dao Xuyên mở nắp bể cá nhỏ ra.
Đường Lý ôm chặt món đồ chơi vịt nhựa, cuộn người lại, đuôi nhỏ khẽ vẫy, theo bản năng tiến sát về phía Thẩm Dao Xuyên hơn.
"Trước tiên tiêm vắc-xin, sau đó kiểm tra toàn diện. Sau khi tiêm, cần chờ nửa tiếng rồi kiểm tra kháng thể lần nữa." Nhân viên y tế vừa nói vừa tháo bao bì một ống tiêm dùng một lần.
Loại vắc-xin này có tốc độ tạo kháng thể rất nhanh, nhưng liều lượng hơi lớn, có chút đau, nhưng vẫn nằm trong mức cá con có thể chịu đựng.
"Được." Thẩm Dao Xuyên đặt bể cá nhỏ lên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con cùng món đồ chơi vào lòng.
Đường Lý chớp chớp mắt, bối rối nhìn quanh.
Nhiều người cá quá…
Nhân viên y tế cầm ống tiêm chứa đầy chất lỏng, dần tiến về phía Đường Lý và Thẩm Dao Xuyên.
Không xa đó, một tiểu giao khác vừa bị tiêm xong bỗng bật khóc nức nở, tiếng khóc thê lương như thể bị tước đi toàn bộ thế giới.
Thẩm Dao Xuyên khựng lại một giây. Ngay giây tiếp theo, tiểu giao nhà mình vẫy đuôi thật nhanh, lao thẳng vào l*иg ngực hắn.
Thậm chí còn chẳng màng đến con vịt nhựa, hai bàn tay bé xíu siết chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, chôn chặt khuôn mặt vào đó, đuôi nhỏ cũng cuộn tròn lại, trông y hệt một con tôm bị dọa sợ.
Nhân viên giao nhân đó cũng hơi sững sờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói:
"Tiểu giao rất bám lấy Điện hạ nhỉ."
Phòng tiêm chủng khá nhỏ, bên trong ngoài một chiếc tủ lớn đựng dụng cụ và thuốc men thì không còn gì khác. Căn phòng luôn được giữ kín để tránh bọn nhóc hoảng sợ rồi chạy loạn, khó mà bắt lại để tiếp tục tiêm.
Số người trong phòng cũng không nhiều, do không gian hạn chế, mỗi lần chỉ cho phép một người nuôi dưỡng dẫn theo bé con vào tiêm, vì vậy Thẩm Liễu không đi cùng.
Có nhiều chuyện, không phải cứ muốn là có thể thoát ra. Càng đứng ở vị trí cao, càng bị trói buộc.
Dù sao, Lạc Thần cũng là một cấp S.
Thẩm Lưu thở dài: "Haiz… Nhị công chúa thật đáng thương."
Đường Lý cũng có chút bực bội, đập mạnh lên con vịt nhựa trong lòng. Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải gả cho loại người như thế chứ?
"Quạc." Một tiếng kêu vang lên, ăn khớp hoàn hảo với tiếng thở dài của Thẩm Lưu.
Đường Lý: "…"
"Ồ, nhóc con tỉnh rồi." Thẩm Lưu nhìn về phía cậu. "Vừa hay, đến nơi rồi."
Trước mắt dần hiện ra một tòa cung điện nguy nga.
Nhân viên phòng nuôi dưỡng đã đứng chờ sẵn.
Cả nhóm đi thẳng đến phòng tiêm chủng khép kín. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Thẩm Dao Xuyên mở nắp bể cá nhỏ ra.
"Trước tiên tiêm vắc-xin, sau đó kiểm tra toàn diện. Sau khi tiêm, cần chờ nửa tiếng rồi kiểm tra kháng thể lần nữa." Nhân viên y tế vừa nói vừa tháo bao bì một ống tiêm dùng một lần.
Loại vắc-xin này có tốc độ tạo kháng thể rất nhanh, nhưng liều lượng hơi lớn, có chút đau, nhưng vẫn nằm trong mức cá con có thể chịu đựng.
"Được." Thẩm Dao Xuyên đặt bể cá nhỏ lên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con cùng món đồ chơi vào lòng.
Đường Lý chớp chớp mắt, bối rối nhìn quanh.
Nhiều người cá quá…
Nhân viên y tế cầm ống tiêm chứa đầy chất lỏng, dần tiến về phía Đường Lý và Thẩm Dao Xuyên.
Không xa đó, một tiểu giao khác vừa bị tiêm xong bỗng bật khóc nức nở, tiếng khóc thê lương như thể bị tước đi toàn bộ thế giới.
Thậm chí còn chẳng màng đến con vịt nhựa, hai bàn tay bé xíu siết chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, chôn chặt khuôn mặt vào đó, đuôi nhỏ cũng cuộn tròn lại, trông y hệt một con tôm bị dọa sợ.
Nhân viên giao nhân đó cũng hơi sững sờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói:
"Tiểu giao rất bám lấy Điện hạ nhỉ."
Phòng tiêm chủng khá nhỏ, bên trong ngoài một chiếc tủ lớn đựng dụng cụ và thuốc men thì không còn gì khác. Căn phòng luôn được giữ kín để tránh bọn nhóc hoảng sợ rồi chạy loạn, khó mà bắt lại để tiếp tục tiêm.
Số người trong phòng cũng không nhiều, do không gian hạn chế, mỗi lần chỉ cho phép một người nuôi dưỡng dẫn theo bé con vào tiêm, vì vậy Thẩm Liễu không đi cùng.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
