TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Nhóc con đã chủ động bò lên tay hắn rồi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao Xuyên hoàn toàn ôm nhóc con trong lòng bàn tay.

Nhóc con rất nhẹ, cơ thể mềm mại, khi được hắn nâng lên cũng không hề cựa quậy, cực kỳ ngoan ngoãn.

Khi hắn di chuyển tay đến mép bể nước mini, nhóc con lại rất hiểu chuyện, tự mình nhảy vào trong.

Thẩm Dao Xuyên nhất thời không biết phải nói gì.

Nhóc con nhà hắn… thật thông minh.

Ngồi vào chiếc xe lơ lửng màu đen quen thuộc, hai người cùng hướng về phía đại dương.

Khác với bầu không khí im lặng lần trước, lần này bên trong xe vang lên bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn.

Nhưng tim Đường Lý thì lại đập như trống trận.

Sắp phải đối mặt với đám giao nhân hung thần ác sát kia rồi. Lần trước, cậu còn có vỏ trứng để trốn, lần này chẳng có gì che chắn cả. Trong cái bể cá nhỏ xíu này, đến một cọng rong biển cũng không có…

[Đừng sợ, ký chủ. Cùng lắm thì cậu cứ giả vờ ngất đi, ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ qua thôi.]

Đường Lý: "…"

Nghe có vẻ là một ý kiến hay đấy nhỉ.

Cậu chỉ sợ mình ngất thật, rồi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở một thế giới khác mất rồi.

Dường như nhận ra sự lo lắng của cậu, Thẩm Dao Xuyên khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào đầu nhóc con đang bơi tới lui trong bể cá nhỏ.

"Sắp tới rồi. Trước khi về, dẫn em đi dạo khu ẩm thực dưới đáy biển một chút nhé?"

Vết thương trên tay phải tối qua sau khi chơi đùa với nhóc con, hắn đã vào phòng tắm xử lý. Khi đó, vết thương đã không còn chảy máu, hồi phục rất nhanh, chỉ để lại một vết sẹo loang lổ đáng sợ.

Nhưng không sao, cơ thể của hắn mang tinh thần lực cấp SSS, khả năng tự chữa lành cực kỳ mạnh mẽ. Vết sẹo này chẳng mấy chốc sẽ biến mất không còn dấu vết.

Cũng chính vì điều này mà đám người trong viện nghiên cứu mới dám mặc sức thử nghiệm trên cơ thể hắn.

Những vết sẹo thời thơ ấu sớm đã chẳng còn tồn tại, chỉ có hắn là vẫn nhớ rõ.

Đường Lý uể oải trôi nổi trên mặt nước, ôm chặt lấy món đồ chơi vịt nhựa duy nhất mà Thẩm Dao Xuyên mang theo. Mặc kệ đối phương chọc chọc thế nào, cậu cũng không phản ứng, chỉ dùng chiếc đuôi nhỏ vỗ nhẹ lên mặt nước.

Khu ẩm thực thì sao chứ… chẳng phải vẫn đầy rẫy giao nhân sao…

Mau chóng kiểm tra xong rồi về nhà thôi.

Thẩm Dao Xuyên nghĩ rằng nhóc con thấy buồn chán. Dù gì từ một bể cảnh rộng rãi đến mức có thể tự do bơi lội, giờ lại bị nhốt trong một chiếc bể nhỏ tí hon, cảm giác tù túng là điều dễ hiểu.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.