0 chữ
Chương 45
Chương 45
Không biết bây giờ tiểu giao nhân đó ra sao rồi. Nói đi cũng phải nói lại, nhóc con nhà hắn và tiểu giao nhân đó cũng khá có duyên. Nếu có cơ hội, có thể làm quen một chút, để nhóc con có thêm một người bạn.
Hắn với ảnh đế nhà họ Nguyễn cũng có chút giao tình, từng đánh nhau một trận. Người kia liều mạng che chắn gương mặt của mình, khiến Thẩm Dao Xuyên thấy chẳng còn gì thú vị nên không đánh tiếp nữa.
Sau đó, hắn vào quân đội, còn đối phương thì tiến thân vào giới giải trí. Cả hai đều đạt được không ít thành tựu trong lĩnh vực của mình.
Những năm qua họ vẫn giữ liên lạc. Lần này, vì đang quay phim trong một khu rừng sâu nên ảnh đế kia không kịp về dự lễ thành niên của hắn. Vì chuyện này, anh ta áy náy suốt một thời gian dài, hứa rằng sau khi quay xong nhất định sẽ mời hắn một bữa thật hoành tráng.
Xem ra lần này, không chỉ có bữa mời cơm, mà còn có cả tiệc đầy tháng của nhóc con nhà anh ta rồi.
Thẩm Dao Xuyên bưng hai phần bữa sáng trở lại phòng ngủ. Nhóc con đã ôm lấy món đồ chơi vịt vàng, ngoan ngoãn đợi hắn.
Thấy vậy, Thẩm Dao Xuyên đặt hai viên thức ăn vào máng ăn sát mặt nước. Dù rất muốn tự tay đút nhóc con ăn, nhưng nhóc con vẫn cần phải tập lớn lên, mà tự ăn chính là bước đầu tiên.
Vỏ trứng giao nhân có giá trị dinh dưỡng rất cao, giúp ích nhiều cho sự phát triển của nhóc con. Trên thị trường, giá bán cũng vô cùng đắt đỏ.
Những gia đình giao nhân không dư dả về tài chính thậm chí còn chọn bán vỏ trứng để giảm bớt áp lực kinh tế.
Nhìn thấy thức ăn, Đường Lý ôm chặt món đồ chơi vịt vàng, ngoan ngoãn bơi đến bên máng ăn, chậm rãi cầm lấy một viên, nhai từng chút một. Chiếc đuôi nhỏ vẫy vẫy trên mặt nước đầy thảnh thơi.
"Thật thông minh." Thẩm Dao Xuyên không tiếc lời khen ngợi.
Đường Lý lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì cậu cũng không phải nhóc con mới nở thật sự. Biết tự ăn mà cũng được khen, sao cứ thấy lạ lạ…
Hệ thống: [Không sao đâu ký chủ, chỉ cần mặt dày một chút, dù có mười tám tuổi mà được khen biết tự ăn cũng có thể cảm thấy vô cùng tự hào.]
Đường Lý: "..."
---
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dao Xuyên lấy ra chiếc "bể cá mini" lần trước dùng để đưa Đường Lý về, múc vào đó hơn nửa bể nước biển.
Suy nghĩ một lúc, hắn đưa tay lại gần món đồ chơi vịt vàng mà nhóc con đang ôm. Đang phân vân không biết làm sao để dạy nhóc con bò lên tay mình, thì bất chợt, lòng bàn tay chợt ấm lên.
Hắn với ảnh đế nhà họ Nguyễn cũng có chút giao tình, từng đánh nhau một trận. Người kia liều mạng che chắn gương mặt của mình, khiến Thẩm Dao Xuyên thấy chẳng còn gì thú vị nên không đánh tiếp nữa.
Sau đó, hắn vào quân đội, còn đối phương thì tiến thân vào giới giải trí. Cả hai đều đạt được không ít thành tựu trong lĩnh vực của mình.
Những năm qua họ vẫn giữ liên lạc. Lần này, vì đang quay phim trong một khu rừng sâu nên ảnh đế kia không kịp về dự lễ thành niên của hắn. Vì chuyện này, anh ta áy náy suốt một thời gian dài, hứa rằng sau khi quay xong nhất định sẽ mời hắn một bữa thật hoành tráng.
Thẩm Dao Xuyên bưng hai phần bữa sáng trở lại phòng ngủ. Nhóc con đã ôm lấy món đồ chơi vịt vàng, ngoan ngoãn đợi hắn.
Thấy vậy, Thẩm Dao Xuyên đặt hai viên thức ăn vào máng ăn sát mặt nước. Dù rất muốn tự tay đút nhóc con ăn, nhưng nhóc con vẫn cần phải tập lớn lên, mà tự ăn chính là bước đầu tiên.
Vỏ trứng giao nhân có giá trị dinh dưỡng rất cao, giúp ích nhiều cho sự phát triển của nhóc con. Trên thị trường, giá bán cũng vô cùng đắt đỏ.
Những gia đình giao nhân không dư dả về tài chính thậm chí còn chọn bán vỏ trứng để giảm bớt áp lực kinh tế.
Nhìn thấy thức ăn, Đường Lý ôm chặt món đồ chơi vịt vàng, ngoan ngoãn bơi đến bên máng ăn, chậm rãi cầm lấy một viên, nhai từng chút một. Chiếc đuôi nhỏ vẫy vẫy trên mặt nước đầy thảnh thơi.
Đường Lý lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì cậu cũng không phải nhóc con mới nở thật sự. Biết tự ăn mà cũng được khen, sao cứ thấy lạ lạ…
Hệ thống: [Không sao đâu ký chủ, chỉ cần mặt dày một chút, dù có mười tám tuổi mà được khen biết tự ăn cũng có thể cảm thấy vô cùng tự hào.]
Đường Lý: "..."
---
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dao Xuyên lấy ra chiếc "bể cá mini" lần trước dùng để đưa Đường Lý về, múc vào đó hơn nửa bể nước biển.
Suy nghĩ một lúc, hắn đưa tay lại gần món đồ chơi vịt vàng mà nhóc con đang ôm. Đang phân vân không biết làm sao để dạy nhóc con bò lên tay mình, thì bất chợt, lòng bàn tay chợt ấm lên.
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
