TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Làm Ơn, Cảnh Sát Lộc

Lộc Minh Dã hít sâu một hơi, nhìn khắp căn phòng, đếm sơ cũng thấy không ít người – cả người lớn lẫn trẻ nhỏ – đa phần là nữ giới.

Khi thấy cô bước vào, họ co rúm lại, ánh mắt cảnh giác nhìn người lạ.

“Có ai thấy một cô gái chân không tiện đi lại không?” Giọng cô nhẹ nhàng hỏi.

Cô không quên mục đích mình tới đây. Cô hiểu rất rõ – hiện tại, bản thân mình không thể cứu được tất cả mọi người.

Không ai trả lời. Đám trẻ nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, như thể chẳng hiểu cô đang nói gì.

Trong đám người, một phụ nữ có dung mạo thanh tú đứng lên: “Cô gái đó là người nhà của chị sao?”

Lộc Minh Dã khẽ gật đầu: “Hôm nay cô ấy mất tích lúc đang khám bệnh ở bệnh viện. Chị gái cô ấy đang rất lo lắng.”

Người phụ nữ chỉ tay về phía cánh cửa inox cũ kỹ bên cạnh.

Lộc Minh Dã bước đến gần, cẩn thận quan sát. Cánh cửa dày nặng, như đang che giấu vô vàn bí mật trong màn đêm.

Qua tư liệu của Huống Lam Sanh, Lộc Minh Dã biết được một phần thân thế của vị công tố viên này.

Cô ấy không phải một công chức bình thường.

Huống Lam Sanh xuất thân từ một gia đình danh giá, cha cô là một trong những doanh nhân hàng đầu Cảng Thành – có thể nói là giàu nhất Cảng Thành cũng không sai.

Tất nhiên, người mang danh “giàu nhất” đó không phải Huống Lam Sanh. Là công chức, cô tuyệt đối không được dính dáng đến hoạt động kinh doanh của gia tộc.

Cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn xe tám năm trước, tập đoàn được giao cho các nhà quản lý chuyên nghiệp điều hành, còn em gái cô thì được nuôi dạy theo định hướng kế nghiệp.

Vậy nên... ánh mắt Lộc Minh Dã dừng lại trên cánh cửa sắt, trong đầu hiện lên một khả năng: Liệu Nhạc Hồng có biết thân phận của Huống Lam Kiều trước khi ra tay không?

Nếu vậy, đây không còn là buôn người, mà là một vụ bắt cóc?

Nhưng... điều đó cũng không hợp lý.

Nếu là bắt cóc, thì Huống Lam Sanh với tư cách chị gái của nạn nhân, đáng ra phải nhận được lời uy hϊếp, hoặc yêu cầu chuộc tiền nào đó mới đúng.

“Cạch”, ổ khóa của cánh cửa bỗng xoay nhẹ. Lộc Minh Dã lập tức nheo mắt lại – có người bên trong sắp ra ngoài.

Cô nhanh tay tắt đèn pin.

Ánh sáng từ căn phòng hắt ra, Lộc Minh Dã nhân cơ hội lách người vào trong.

Người phụ nữ lúc nãy thấy cô vào thì khẽ thở phào.

Khi nhìn rõ mặt người vừa vào, cô ta mỉm cười nói: “Mẹ à, có cảnh sát vào rồi.”

Người xuất hiện đúng là Nhạc Hồng. Bà ta gật đầu với cô gái, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.

“Tôi đã bàn với người kia rồi, các con sẽ có một nơi tốt để đến.”

Nghe vậy, ánh mắt cô gái đỏ hoe, một bé gái nhỏ hơn tiến lên ôm chặt lấy chân bà: “Mẹ Hồng, mẹ không cần tụi con nữa đúng không?”

Nhạc Hồng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Sao có chuyện đó được? Đô Đô ngoan thế, làm sao mẹ nỡ bỏ con? Chỉ là mẹ phải đi làm việc ở một nơi rất, rất xa thôi.”

Cánh cửa dày nặng khép lại, chắn cách hoàn toàn lời dối trá đó với bên ngoài.

Nhạc Hồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa inox ngả vàng, ánh mắt đượm vẻ nghiêm trọng.

“Cảnh sát Lộc, chúc cô may mắn.”

Bên trong cánh cửa, là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Không giống như Lộc Minh Dã tưởng tượng, nơi này không phải là một căn phòng mà là một nhà kho khổng lồ.

Hiện tại, cô đang đứng ở tầng hai của nhà kho.

Ở trung tâm tầng trệt, dường như một cuộc giao dịch đang diễn ra.

Lộc Minh Dã lập tức thu mình xuống, nín thở quan sát.

Giữa kho là hai nhóm người đang đối mặt. Theo quan sát của cô, một bên là người của Nhạc Hồng, bên còn lại là một nhóm người ngoại quốc.

Ở giữa hai phe là một chiếc l*иg sắt lớn, bên trong nhốt tám cô gái trẻ.

Trong số đó, có một cô gái có nét khá giống Huống Lam Sanh — e rằng chính là em gái cô ấy, Huống Lam Kiều.

Tuy nhiên tình trạng của Huống Lam Kiều không tốt, dường như đã mất đi ý thức.

Lộc Minh Dã nhanh chóng nhắn tin cho Lý An Tiếu, báo rằng mình đã tìm được người, yêu cầu anh lập tức gọi người đến ứng cứu. Cô đã nhìn thấy mấy món đồ đeo bên hông đám người kia — tình hình hiện giờ đã vượt quá khả năng tác chiến đơn độc của cô.

Trong đầu cô liên tục lướt qua những thông tin về các thế lực xã hội đen mới nổi gần đây.

Từ khi tiếp quản đội trọng án, Lộc Minh Dã cũng hiểu ít nhiều về luật chơi trong giới giang hồ — đa phần các bang hội đều bài ngoại. Thế nhưng nhóm người trước mặt lại toàn người nước ngoài, chẳng lẽ gần đây lại xuất hiện một băng đảng nào đó chuyên thu nạp người nước ngoài?

Quan sát kỹ, cô nhận thấy những người này không giống dân Âu Mỹ, mà trông giống người bên quốc gia T hơn.

Nhìn những cô gái trong l*иg đang lả đi, thần trí mơ hồ, Lộc Minh Dã biết cuộc giao dịch sắp hoàn tất. Trong khi đó, cảnh sát ít nhất cũng cần hơn 20 phút nữa mới tới nơi.

Đợi đến lúc đó, e là chúng đã sớm cao chạy xa bay.

Lộc Minh Dã hiểu rõ: Cô không cần lập công, cũng không cần gây náo loạn, chỉ cần cầm chân chúng đủ lâu là được.

Nhưng cô không thể để bị phát hiện.

Ánh mắt cô dừng lại ở hộp điện chính của nhà kho, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng táo bạo.

Ở giữa nhà kho, một gã ngoại quốc đang kẹp điếu xì gà, chăm chú quan sát "lô hàng" lần này với vẻ hài lòng.

“Đợt này hàng không tồi, bên trên chắc chắn sẽ rất vui. Có điều... ” Ánh mắt hắn rơi vào đôi chân của Huống Lam Kiều, giọng đầy chán ghét: “Con nhỏ này... sao lại bị què thế?”

Người của Nhạc Hồng cười xòa, nịnh nọt: “Người què dễ bắt mà! Ngài xem mặt mũi nó kìa, đâu phải nhan sắc tầm thường. Hơn nữa, chị Hồng của bọn tôi biết ngài từng nói có một vị khách đặc biệt, thích loại này mà. Ngài Senpa, ngài xem thử đi...”

Thái độ của hắn vô cùng cung kính, ánh mắt cứ đảo qua lại ở thắt lưng của đối phương. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Hắn hiểu rõ — mạng người đối với đám người này chẳng là gì cả, chỉ cần lỡ lời một câu, có khi hắn lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Senpa thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt tên đàn em: “Thôi được, tôi miễn cưỡng nhận vậy... Ai bảo chị Hồng cho tôi giá tốt đến thế.”

Người của Nhạc Hồng đáp: “Phải phải phải, ngài nói chí phải.”

Senpa: “Vậy tôi cũng không tán gẫu với chị Hồng nữa.”

Chưa dứt lời, “Tách” một tiếng, cả nhà kho lập tức chìm vào bóng tối.

Senpa hốt hoảng: “Chuyện gì thế này?”

Lập tức, trong nhà kho vang lên tiếng chửi rủa bằng đủ thứ ngôn ngữ, lẫn lộn tiếng Tây tiếng Tàu.

Lộc Minh Dã lần trong bóng tối tiến gần đến chiếc l*иg, tiếng bản lề vang lên kẽo kẹt.

“Là ai đấy!” Senpa quát lớn, vung tay đấm về phía chiếc l*иg.

Lộc Minh Dã phản ứng nhanh nhạy, cúi người né sang một bên, trong lòng cũng lạnh buốt — tay này ra đòn quá nhanh, không phải loại tầm thường.

Lúc này cô mới thật sự nhận ra, mình đã đánh giá quá thấp quy mô của tổ chức này.

Đây hoàn toàn là thế lực ngầm nước ngoài. Vũ khí trên người bọn chúng là hàng đến từ Trung Đông, mà mức độ tổ chức lại vượt xa những gì cô tưởng tượng.

Tên Senpa này, bất kể trong hệ thống của cảnh sát đại lục hay danh sách truy nã quốc tế, đều không hề có thông tin gì.

Đã vậy... chỉ còn cách trích mẫu DNA rồi đối chiếu cơ sở dữ liệu!

Ánh mắt Lộc Minh Dã lóe lên, cô rút chiếc kẹp tóc trên đầu ra, dùng đầu bén rạch mạnh vào cánh tay Senpa.

Một mùi tanh nồng thoảng lên trong không khí.

Cô biết mình đã thành công.

Nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi, cô thu mẫu máu, bước đầu tiên đã hoàn thành. Nếu thuận lợi, cô còn muốn chụp lại gương mặt đối phương.

Không chần chừ thêm, Lộc Minh Dã không dây dưa đánh nhau với hắn. Chiếc l*иg sắt không hề khóa.

Cô mở cửa l*иg, dựa vào trí nhớ xác định vị trí của Huống Lam Kiều.

Thân hình cô cao lớn, khỏe khoắn — nhanh chóng vác cô gái nhỏ bé lên vai.

“Đồ khốn!” Senpa gào lên, vừa ôm vết thương vừa giận dữ chửi rủa: “Mẹ kiếp, mau bật đèn lên! Tao phải gϊếŧ con khốn đó!”

Lộc Minh Dã dĩ nhiên không để hắn có cơ hội. Mục tiêu của cô không phải đánh thắng, mà là gây hỗn loạn, nếu may mắn có thể nhân lúc rối ren đưa Huống Lam Kiều rời khỏi đây.

Nhân lúc nhà kho còn chìm trong bóng tối, Lộc Minh Dã nhanh chóng đưa Huống Lam Kiều rời khỏi nơi đó.

Ngay khoảnh khắc điện được khôi phục, hai người đã an toàn quay lại căn phòng lúc đầu.

“Xí.” Lộc Minh Dã hít mạnh một hơi, cánh tay cô không tránh khỏi bị thương, rách một mảng da.

Cô có chút tiếc nuối, vì không thể chụp được ảnh của tên kia.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng nữ trầm thấp vang lên ngay sau tai, họng súng lạnh ngắt dí sát vào hông cô — trùng hợp thay, đúng ngay vết thương cũ của cô.

Lộc Minh Dã rất biết điều, lập tức giơ hai tay lên: “Nhạc Hồng.” Cô đã đoán ra người tới là ai.

Nhạc Hồng tất nhiên nhận ra Lộc Minh Dã, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cảnh sát Lộc tới chỗ tôi làm gì vậy?”

“Tôi chỉ đến tìm em gái của hàng xóm thôi.” Ánh mắt cô liếc xuống Huống Lam Kiều vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngụ ý rõ ràng mình không hề nói dối.

Sắc mặt Nhạc Hồng không thay đổi. Trong bóng tối, Lộc Minh Dã lại quay lưng về phía bà ta, không thể thông qua nét mặt để đoán ra tâm tư đối phương.

Lúc này, Lộc Minh Dã cũng bắt đầu thấy hối hận. Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là một vụ buôn người thông thường, không ngờ lại dính líu đến cả thế lực nước ngoài. Nếu biết trước thế này, cô chắc chắn sẽ không hành động một mình.

Lộc Minh Dã không lên tiếng. Cô biết đối phương hiểu rõ thân phận của mình, vậy thì cũng biết cái giá của việc gϊếŧ một cảnh sát là gì.

Đã không ra tay suốt từng ấy thời gian, chứng tỏ Nhạc Hồng không có ý định gϊếŧ cô.

“Tôi có chuyện muốn nhờ cô.” Giọng Nhạc Hồng khàn đυ.c, đầy kiềm nén.

Lộc Minh Dã hơi nghi hoặc: “Chuyện gì? Nhạc Hồng, tôi không hiểu. Bà vất vả như vậy, lại còn cố tình kéo cảnh sát tới đây là vì cái gì?”

Bị nói trúng tâm tư, Nhạc Hồng cười khổ: “Tôi đâu ngờ lại mời được chính cô đến. Tôi đoán với tính cách của công tố viên Huống, cô ấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Nhưng tôi nghĩ... chắc cũng phải mấy tiếng sau.”

“Đến lúc đó thì đã muộn rồi.” Lộc Minh Dã trầm giọng đáp. Hiểu được ý đồ thật sự của người phụ nữ này, cô bỗng cảm thấy mọi thứ bỗng đơn giản hơn rất nhiều.

“Cô biết cái quái gì chứ!” Nhạc Hồng lập tức gắt lên, tay siết chặt súng, lực đạo cũng tăng mạnh.

Lộc Minh Dã ngoan ngoãn giơ tay cao hơn: “Chị Hồng, tôi sai rồi... Nhưng cẩn thận một chút, đạn không có mắt đâu.”

“Hừ.” Nhạc Hồng hừ lạnh: “Xem ra cảnh sát Lộc là người thông minh... Tiếc là cô vừa làm kinh động đến hắn rồi.”

Nghe vậy, Lộc Minh Dã xác nhận được suy đoán của mình: Nhạc Hồng không hề cùng phe với tên Senpa kia.

“Tôi có thể hỏi vì sao không?” Lộc Minh Dã không giấu nổi tò mò. Một kẻ buôn người nhiều năm, sao bỗng dưng lại muốn hối cải?

Cô từng xử lý rất nhiều vụ án, từng nghe vô số lời thề hứa ăn năn sám hối. Nhưng phần lớn đều là giả tạo, chẳng qua vì sợ pháp luật trừng trị, nên mới giả vờ hối lỗi.

“Tôi sao à?” Nhạc Hồng bật cười, nụ cười vừa cay đắng, vừa tuyệt vọng: “Chuyện của tôi... chẳng còn quan trọng nữa. Làm ơn, cảnh sát Lộc.”

Giọng bà ta đầy nỗi u sầu và tuyệt vọng đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Bên ngoài, mọi người đều sốt ruột chờ đợi. Đến khi cảnh sát âm thầm bao vây tòa nhà, Huống Lam Sanh chỉ biết cười khổ.

Không ngờ Lộc Minh Dã đã sớm báo cảnh sát từ trước.

Tính toán kỹ lưỡng như vậy, đúng là một người phụ nữ đáng sợ. Xem ra, việc cứu em gái cô hẳn không có gì trở ngại.

Thế nhưng, khi Huống Lam Sanh chờ đợi suốt gần hai tiếng đồng hồ, lòng cô bắt đầu nóng như lửa đốt.

Mãi đến khi Lý An Tiếu dẫn theo một nhóm các cô gái từ trong đi ra.

“Lộc Minh Dã đâu?” Huống Lam Sanh chau mày hỏi.

Lý An Tiếu hít sâu một hơi, đưa cho cô một bên tai nghe, để cô có thể nghe được tình hình bên kia của Lộc Minh Dã: “Cô Huống, đừng lo. Em gái cô đang ở cùng đội trưởng của tôi.”

“Tiểu thư, nếu không có chuyện gì nữa... tôi có thể đi trước không?” Dì Trương dè dặt lên tiếng, ánh mắt tránh né, giống như đang né tránh một ai đó trong đám đông.

Huống Lam Sanh nhận ra ánh nhìn lẩn tránh ấy, khẽ nói: “Chờ lát nữa đi cùng tôi, không có xe, dì định đi bộ về à?”

“Bà ta tất nhiên phải rời khỏi đây rồi.” Một giọng nữ khàn khàn, chân trần, cất bước tiến đến trước mặt dì Trương. Hai mắt đỏ ngầu, nhìn dì Trương như đang đối diện với kẻ thù gϊếŧ mẹ: “Mẹ à... mẹ nói xem, mẹ có phải là một kẻ buôn người không?”

3

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.