0 chữ
Chương 4
Chương 4: Lộc Minh Dã... Đừng Chết Đấy
“Tiểu Dã ngoan nào, đợi ba hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ đưa con đi chơi.” Người đàn ông cao lớn cúi người xuống, dịu dàng xoa đầu đứa trẻ.
Lộc Minh Dã lúc 13 tuổi quay mặt đi: “Ba nói không giữ lời, rõ ràng đã hứa hôm nay đưa con đi công viên.”
Tít tít tít, máy liên lạc đeo ở thắt lưng người đàn ông lại vang lên thúc giục.
“Thôi được rồi, ba đi đi.” Lộc Minh Dã tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, biết có người cần đến ba mình. Dù trong lòng không nỡ, cô vẫn biết phải để ba rời đi.
Cô vẫn nghĩ, lần này cũng sẽ như mọi nhiệm vụ trước đây, vài hôm nữa ba sẽ quay lại, thực hiện lời hứa với mình.
Thế nhưng, lần này Lộc Minh Dã đã đợi rất lâu mà ba vẫn không quay về.
Mãi đến nửa tháng sau, khi đang trong giờ học, Lộc Minh Dã bị giáo viên gọi ra ngoài.
Trong văn phòng giáo viên, cô thấy bạn thân của ba – cũng là thành viên đội Phi Hổ – Cổ Chấn Hùng.
Bộ dạng Cổ Chấn Hùng lúc ấy khá nhếch nhác, cánh tay quấn băng treo trước ngực, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Thấy cô, ông khẽ nói: “Xin lỗi Tiểu Dã... ba cháu... hy sinh rồi.”
Tít tít tít...
Thế giới bỗng chốc lặng đi, tiếp đó là tiếng nổ chói tai như xé toang cả cõi lòng của Lộc Minh Dã.
Lộc Minh Dã giật mình tỉnh lại, bên tai là tiếng còi xe hỗn loạn, lại là giấc mơ ấy. Giấc ngủ của cô từ trước đến nay vốn chẳng mấy dễ dàng. Cô liếc đồng hồ, mới chỉ năm phút trôi qua.
“Xem ra giấc ngủ của cảnh sát Lộc không được tốt nhỉ? Mới có năm phút.” Bên tai vang lên giọng mỉa mai của Huống Lam Sanh, nhưng Lộc Minh Dã không đáp trả.
Giấc mơ ban nãy, cô đã mơ đi mơ lại không biết bao nhiêu lần, đến mức khi vừa tỉnh dậy, cô vẫn còn phân vân rốt cuộc đâu mới là thực tại.
Cô điều chỉnh cửa gió điều hòa hướng về mặt mình, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Huống Lam Sanh không nói gì thêm, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ này dường như có chút gì đó khác với thường ngày.
“Gần tới rồi.” Giọng dì Trương vang lên, kéo Huống Lam Sanh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Những tòa nhà cao tầng xung quanh dần lùi lại phía sau, xe rẽ vào một con đường quê nhỏ hẹp. Lộc Minh Dã cau mày hạ cửa kính xe, mùi tanh nồng của biển xộc vào mũi.
Ban nãy ngủ quên, cô không kịp theo dõi đường đi, không ngờ nơi ở của Nhạc Hồng lại nằm ở chốn thế này.
Một làng chài nhỏ thuộc Cảng Thành – nơi tập trung nhiều băng nhóm xã hội đen.
Dĩ nhiên, những ông trùm thì sẽ không chịu sống ở những nơi thế này, nhưng đám đàn em lại đặc biệt thích: vừa kín đáo, vừa có nơi giải khuây, chi phí cũng chẳng đắt đỏ gì.
Thấy sắc mặt Lộc Minh Dã không ổn, Huống Lam Sanh trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì sao? Nơi này có gì bất ổn à?”
Cô chưa từng tới đây, khung cảnh hoang vu trước mắt thật quá xa vời với vẻ phồn hoa của Cảng Thành.
Xung quanh đến cả bảng chỉ đường cũng chẳng có, nếu không nhờ dì Trương dẫn lối, giữa đêm tối mịt mù thế này cô chắc chắn sẽ lạc mất phương hướng.
Trong lòng Huống Lam Sanh chợt dấy lên linh cảm chẳng lành, từng sợi lông tơ trên người cô như dựng đứng.
Lộc Minh Dã liếc nhìn dì Trương ngồi sau qua khóe mắt, thấy gương mặt bà ta không lộ biểu cảm gì đáng ngờ. Qua quan sát vi biểu cảm, ít nhất có thể xác định người phụ nữ này hiện chưa có ác ý với họ.
“Lát nữa các cô nhớ phải cẩn thận.” Lộc Minh Dã bình thản dặn dò.
Bản năng của một cảnh sát mách bảo cô rằng, chuyện lần này e là không hề đơn giản.
“Trong hồ sơ năm đó, tôi nhớ vụ của Nhạc Hồng quy mô không lớn lắm.” Huống Lam Sanh chậm rãi nói.
Lộc Minh Dã nhớ rất rõ tình tiết của vụ án đó – năm đó, con của một nhà giàu ở Cảng Thành bị mất tích.
May thay đứa trẻ đã lớn, trốn thoát được và đích thân tố cáo Nhạc Hồng.
Nhưng khi cảnh sát đến nơi được gọi là “kho chứa trẻ con”, thì chỉ thấy một kho hàng chứa đầy cá thối và tôm hỏng.
“Giảo thỏ tam khố* mà... Khi không đủ chứng cứ để định tội, tòa tuyên trắng án, cảnh sát cũng chỉ đành buông tay.” Lộc Minh Dã nhàn nhạt nói.
(*Giảo thỏ tam khố: Thỏ khôn có ba hang – ví với người biết lo xa, hoặc có nhiều chỗ trốn.)
Vụ đó năm xưa không phải do cô phụ trách, nhưng mỗi khi nghe mấy tiền bối trong sở nhắc lại, Lộc Minh Dã luôn cảm thấy giọng họ mang đầy tiếc nuối.
Ở Cảng Thành, không có chứng cứ thì không thể định tội – đó là nguyên tắc.
“Vậy dì Trương, dì biết bạn dì đã làm những chuyện đó sao?” Lộc Minh Dã nói giọng đùa cợt.
Dì Trương vội xua tay phủ nhận: “Thật lòng tôi không biết gì cả. Khi đó bà ấy chỉ bảo tôi đừng ở quê nữa, qua Cảng Thành làm ăn.”
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã hơi bất ngờ: “Chỉ vì một câu nói của bà ấy, dì đã đến nơi hoàn toàn xa lạ này?”
Dì Trương thở dài: “Thì tôi còn biết làm sao, Nhạc Hồng ở chỗ tôi nổi tiếng là nữ doanh nhân thành đạt, nói có đường dây qua Cảng Thành. Nhà tôi lại có năm đứa con phải nuôi, không đi thì biết sống sao?”
“Thế chồng dì đâu?” Lộc Minh Dã hỏi tiếp.
Sắc mặt dì Trương tối sầm lại: “Ông ta à...”
Bà chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Huống Lam Sanh từng nghe em gái kể rằng dì Trương là nạn nhân của bạo lực gia đình. Trong mắt cô, có lẽ bà không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng của mình.
Nhưng trong mắt Lộc Minh Dã, lý do có thể phức tạp hơn: có thể là bạo lực gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ... hoặc tệ hơn – chồng bà ta đã chết.
Nếu vậy, dù bà có chết ở ngoài này, e rằng cũng chẳng ai hay biết.
Nghĩ vậy, Lộc Minh Dã hỏi: “Vậy các con của dì bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ nhất năm nay bốn tuổi.” Dì Trương trả lời rành mạch.
Lộc Minh Dã gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác, lạnh nhạt buông một câu: “Nuôi năm đứa con trai, áp lực chắc cũng lớn lắm nhỉ?”
“Đúng vậy...” Dì Trương chợt khựng lại, rồi cao giọng: “Khoan đã... sao cô biết đều là con trai?”
Lộc Minh Dã khẽ bật cười, không đáp, nhưng trong lòng lại đầy phẫn nộ.
Biết ư? Nói thẳng ra là cô chỉ thử gài bẫy một chút, không ngờ lại trúng.
Người phụ nữ này trông đã gần năm mươi, vậy mà đứa con lớn chỉ mới mười tuổi – theo phong tục của người Triều Châu, phụ nữ kết hôn và sinh con rất sớm.
Điều đó có nghĩa là, đứa con lớn chắc chắn không thể mới mười tuổi – có lẽ trước đó bà đã sinh nhiều lần.
Nhưng những đứa trẻ đó đâu rồi?
Một người phụ nữ nghèo, lấy gì khiến Nhạc Hồng – một doanh nhân có tiếng – giúp đỡ mình?
Lộc Minh Dã chỉ có thể nghĩ tới một khả năng: giao dịch.
Bà ta đã bán ai?
Thứ đem ra trao đổi là gì?
Chỉ qua vài câu đối thoại, Huống Lam Sanh cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
Dì Trương đã bán con mình, chỉ để được đặt chân đến mảnh đất này.
“Suỵt.” Có lẽ cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng cô, Lộc Minh Dã đưa ngón tay ra ra hiệu im lặng.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà thôn dân.
Nhưng căn nhà này... lại có chút kỳ quái.
“Ồ, màu hồng kìa.” Lộc Minh Dã trêu chọc. Căn nhà màu hồng phảng phất không khí mờ ám.
Xem ra họ đã đến đúng nơi.
“Cho cậu nửa tiếng, mau tới đây.” Lộc Minh Dã gọi điện, đối phương còn chưa kịp cằn nhằn gì đã bị khí thế của cô đè bẹp.
“Khuyên hai người nên tránh xa một chút.” Trong gió lẫn một mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, Lộc Minh Dã cúp máy rồi tốt bụng nhắc nhở Huống Lam Sanh.
Huống Lam Sanh cau mày: “Căn nhà này có gì khác thường sao?”
Lộc Minh Dã nhún vai: “Cũng hơi khác một chút, có vẻ như chúng ta sắp gặp thiên thượng nhân gian* của giới xã hội đen rồi.”
(*Thiên thượng nhân gian: ám chỉ những nơi ăn chơi trụy lạc do băng đảng bảo kê)
Cô nói giọng đùa cợt, Huống Lam Sanh bực mình liếc cô: “Cô là phụ nữ, sao biết rõ mấy thứ này thế?”
Lộc Minh Dã đáp: “Công tố viên Huống, cô đùa tôi à? Tôi là cảnh sát, đoán xem tôi có tiếp xúc với mấy chuyện này không? Giống như cô có hay xử mấy vụ liên quan không vậy?”
Huống Lam Sanh khẽ thở dài: “Tôi không thể đi. Biết đâu... em gái tôi đang ở trong đó.”
“Được thôi, cô dĩ nhiên có quyền có chính kiến.” Lộc Minh Dã nói dứt khoát: “Nhưng tôi không muốn dẫn cô vào.”
Lời vừa dứt, giọng một người đàn ông vang lên: “Lão đại, chị nhất định phải hành hạ em kiểu này sao? Chị nhìn giờ xem là mấy giờ rồi?”
Tiếng động cơ mô-tô vừa tắt, một người đàn ông trong bộ đồ thường màu đỏ sậm thong thả bước lại — chính là Lý An Tiếu.
“Quá lố rồi đó.” Lộc Minh Dã bĩu môi, không hài lòng với cách ăn mặc của cậu ta.
Lý An Tiếu ngáp một cái rõ to: “Em thật không hiểu nổi, chị đã nghỉ phép rồi mà còn chạy đến mấy chỗ này làm gì?”
“Dĩ nhiên là vì giúp người hàng xóm tốt bụng của tôi rồi.” Nói rồi cô chỉ tay về phía Huống Lam Sanh đang đứng bên.
Lý An Tiếu lần theo hướng cô chỉ, ánh mắt dừng lại đúng trên gương mặt của Huống Lam Sanh: “Trời má, nữ ma đầu!”
Chỉ thoáng nhìn thôi mà cơn buồn ngủ còn sót lại trong người anh ta đã bay biến sạch sẽ.
Nghe thấy cái biệt danh đó, Huống Lam Sanh khẽ nhướn mày nhìn sang Lộc Minh Dã, hỏi: “Cảnh sát Lộc, e rằng biệt hiệu này là do cảnh sát Lý nhà các cô đặt ra nhỉ?”
“Chi tiết nhỏ thôi, khỏi để ý làm gì.” Lộc Minh Dã giả vờ ho khan, rồi nghiêm giọng dặn: “Cả hai cứ đứng ngoài cửa, đừng vào trong.”
Sau đó quay sang Lý An Tiếu: “Cậu đi cửa chính, tôi đi cửa sau.”
“Ơ!” Lý An Tiếu ngẩn người nhìn tòa nhà màu hồng nhạt tỏa ra mùi nước hoa đậm đặc trước mặt: “Lão đại, em là cảnh sát đấy, sao có thể...”
“Đi hay không đi?” Cô chỉ vào tai mình, giọng mang theo ý đe dọa.
Lý An Tiếu rùng mình một cái. Thôi được thôi được, tính khí của sếp mình thế nào, anh còn lạ gì nữa chứ?
Anh đeo tai nghe bluetooth lên, hai người mỗi người một hướng, chuẩn bị hành động.
“Lộc Minh Dã.”
Vừa đi được hai bước, tai cô liền vang lên giọng nói nhẹ bâng đầy lạnh nhạt của Huống Lam Sanh khiến cô khựng lại.
“Cẩn thận, đừng chết đấy.” Huống Lam Sanh chưa bao giờ nói lời dễ nghe.
Lộc Minh Dã khẽ cười, đáp lại: “Tôi chỉ đi giúp hàng xóm tìm em gái thôi, đâu phải đang làm nhiệm vụ, không cần liều mạng.”
Một cô gái trang điểm đậm sáp lại, cực kỳ nhiệt tình khoác lấy cổ Lý An Tiếu: “Chà chà, anh đẹp trai, em chưa gặp anh bao giờ nha, chắc là lần đầu tới đây đúng không?”
Cơ thể anh lập tức cứng đờ, trong lòng thì gào thét sám hối: Bảo bối yêu quý à, là sếp bắt anh tới đấy... không phải anh tự nguyện đâu!
Cô gái lại nói tiếp: “Anh đâu có làm gì có lỗi với em đâu mà.”
“Tránh ra!” Lý An Tiếu rút từ trong túi ra một xấp tiền mặt, thẳng tay đập vào mặt cô gái kia.
Bị đánh vào mặt, nhưng cô gái không hề tức giận, ngược lại cười tươi rời đi như chẳng có chuyện gì.
Mấy tên đàn em trong băng nhóm đứng xung quanh thấy vậy cũng chẳng lấy làm lạ.
Cảng Thành lớn như vậy, người biết đến cái chốn tiêu tiền này không ít, nhất là mấy cậu ấm thích chơi trội, khoe mẽ.
“Bẩn chết đi được.” Lý An Tiếu nhíu mày, giọng đầy khó chịu.
“Gọi là chốn đốt tiền nổi tiếng mà đến một người coi được cũng không có.” Anh nghiến răng làu bàu, trong lòng thì thầm nguyền rủa: Khỉ thật, đợi lão đại tìm được người rồi, mai ông đây sẽ phá tan cái ổ này cho xem!
“Ôi ôi, ông chủ à, thật xin lỗi quá.” Một người phụ nữ trung niên bước tới.
Lý An Tiếu liếc mắt liền nhận ra đó là Nhạc Hồng.
Tuy thời gian anh chuyển sang đội trọng án chưa lâu, nhưng những vụ án nổi tiếng thì anh vẫn biết rõ.
Chính vì chưa vào đội được bao lâu nên Nhạc Hồng không nhận ra anh. Nếu là Lộc Minh Dã đứng đây, có lẽ đã bị nhận mặt từ lâu rồi.
Anh vốn là con nhà giàu, khí chất đó không thể giả được. Hơn nữa, đến những nơi như thế này tiêu tiền thì tuyệt đối không thể là phụ nữ. Cho dù có là phụ nữ cong thì cũng chẳng mấy ai bước chân vào đây.
Nơi hỗn tạp thế này, quá nhiều thứ không thể kiểm soát.
“Tôi thích sạch sẽ.” Lý An Tiếu đi thẳng vào chủ đề.
Nhạc Hồng khẽ cười khẩy: “Vậy phải xem ông chủ muốn sạch đến mức nào rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, Lộc Minh Dã cau mày. Câu đó... chẳng lẽ là cái cô đang nghĩ?
Cô trèo qua cửa sổ, lọt vào một căn phòng tối om, mùi trong phòng nồng nặc đến khó chịu.
Lộc Minh Dã theo phản xạ đưa tay bịt miệng mũi, bật đèn pin trên điện thoại.
Ánh sáng yếu ớt soi rõ khung cảnh hỗn độn trong căn phòng...
Và trong tai cô vang lên giọng nói pha lẫn ý cười của Nhạc Hồng: “Chỗ tôi ấy à, hàng mới kiểu gì cũng có.”
Sắc mặt Lộc Minh Dã trầm xuống. Căn phòng trước mắt đầy rẫy những cơ thể nằm la liệt – là các cô gái, đủ mọi lứa tuổi. Điều đáng sợ là... từ thiếu nữ đến bé gái, không thiếu một ai.
Giống như lời Nhạc Hồng vừa nói: “Hàng mới kiểu gì cũng có”.
Lộc Minh Dã lúc 13 tuổi quay mặt đi: “Ba nói không giữ lời, rõ ràng đã hứa hôm nay đưa con đi công viên.”
Tít tít tít, máy liên lạc đeo ở thắt lưng người đàn ông lại vang lên thúc giục.
“Thôi được rồi, ba đi đi.” Lộc Minh Dã tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, biết có người cần đến ba mình. Dù trong lòng không nỡ, cô vẫn biết phải để ba rời đi.
Cô vẫn nghĩ, lần này cũng sẽ như mọi nhiệm vụ trước đây, vài hôm nữa ba sẽ quay lại, thực hiện lời hứa với mình.
Thế nhưng, lần này Lộc Minh Dã đã đợi rất lâu mà ba vẫn không quay về.
Mãi đến nửa tháng sau, khi đang trong giờ học, Lộc Minh Dã bị giáo viên gọi ra ngoài.
Trong văn phòng giáo viên, cô thấy bạn thân của ba – cũng là thành viên đội Phi Hổ – Cổ Chấn Hùng.
Tít tít tít...
Thế giới bỗng chốc lặng đi, tiếp đó là tiếng nổ chói tai như xé toang cả cõi lòng của Lộc Minh Dã.
Lộc Minh Dã giật mình tỉnh lại, bên tai là tiếng còi xe hỗn loạn, lại là giấc mơ ấy. Giấc ngủ của cô từ trước đến nay vốn chẳng mấy dễ dàng. Cô liếc đồng hồ, mới chỉ năm phút trôi qua.
“Xem ra giấc ngủ của cảnh sát Lộc không được tốt nhỉ? Mới có năm phút.” Bên tai vang lên giọng mỉa mai của Huống Lam Sanh, nhưng Lộc Minh Dã không đáp trả.
Giấc mơ ban nãy, cô đã mơ đi mơ lại không biết bao nhiêu lần, đến mức khi vừa tỉnh dậy, cô vẫn còn phân vân rốt cuộc đâu mới là thực tại.
Huống Lam Sanh không nói gì thêm, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ này dường như có chút gì đó khác với thường ngày.
“Gần tới rồi.” Giọng dì Trương vang lên, kéo Huống Lam Sanh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Những tòa nhà cao tầng xung quanh dần lùi lại phía sau, xe rẽ vào một con đường quê nhỏ hẹp. Lộc Minh Dã cau mày hạ cửa kính xe, mùi tanh nồng của biển xộc vào mũi.
Ban nãy ngủ quên, cô không kịp theo dõi đường đi, không ngờ nơi ở của Nhạc Hồng lại nằm ở chốn thế này.
Một làng chài nhỏ thuộc Cảng Thành – nơi tập trung nhiều băng nhóm xã hội đen.
Dĩ nhiên, những ông trùm thì sẽ không chịu sống ở những nơi thế này, nhưng đám đàn em lại đặc biệt thích: vừa kín đáo, vừa có nơi giải khuây, chi phí cũng chẳng đắt đỏ gì.
Cô chưa từng tới đây, khung cảnh hoang vu trước mắt thật quá xa vời với vẻ phồn hoa của Cảng Thành.
Xung quanh đến cả bảng chỉ đường cũng chẳng có, nếu không nhờ dì Trương dẫn lối, giữa đêm tối mịt mù thế này cô chắc chắn sẽ lạc mất phương hướng.
Trong lòng Huống Lam Sanh chợt dấy lên linh cảm chẳng lành, từng sợi lông tơ trên người cô như dựng đứng.
Lộc Minh Dã liếc nhìn dì Trương ngồi sau qua khóe mắt, thấy gương mặt bà ta không lộ biểu cảm gì đáng ngờ. Qua quan sát vi biểu cảm, ít nhất có thể xác định người phụ nữ này hiện chưa có ác ý với họ.
“Lát nữa các cô nhớ phải cẩn thận.” Lộc Minh Dã bình thản dặn dò.
Bản năng của một cảnh sát mách bảo cô rằng, chuyện lần này e là không hề đơn giản.
“Trong hồ sơ năm đó, tôi nhớ vụ của Nhạc Hồng quy mô không lớn lắm.” Huống Lam Sanh chậm rãi nói.
Lộc Minh Dã nhớ rất rõ tình tiết của vụ án đó – năm đó, con của một nhà giàu ở Cảng Thành bị mất tích.
May thay đứa trẻ đã lớn, trốn thoát được và đích thân tố cáo Nhạc Hồng.
Nhưng khi cảnh sát đến nơi được gọi là “kho chứa trẻ con”, thì chỉ thấy một kho hàng chứa đầy cá thối và tôm hỏng.
“Giảo thỏ tam khố* mà... Khi không đủ chứng cứ để định tội, tòa tuyên trắng án, cảnh sát cũng chỉ đành buông tay.” Lộc Minh Dã nhàn nhạt nói.
(*Giảo thỏ tam khố: Thỏ khôn có ba hang – ví với người biết lo xa, hoặc có nhiều chỗ trốn.)
Vụ đó năm xưa không phải do cô phụ trách, nhưng mỗi khi nghe mấy tiền bối trong sở nhắc lại, Lộc Minh Dã luôn cảm thấy giọng họ mang đầy tiếc nuối.
Ở Cảng Thành, không có chứng cứ thì không thể định tội – đó là nguyên tắc.
“Vậy dì Trương, dì biết bạn dì đã làm những chuyện đó sao?” Lộc Minh Dã nói giọng đùa cợt.
Dì Trương vội xua tay phủ nhận: “Thật lòng tôi không biết gì cả. Khi đó bà ấy chỉ bảo tôi đừng ở quê nữa, qua Cảng Thành làm ăn.”
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã hơi bất ngờ: “Chỉ vì một câu nói của bà ấy, dì đã đến nơi hoàn toàn xa lạ này?”
Dì Trương thở dài: “Thì tôi còn biết làm sao, Nhạc Hồng ở chỗ tôi nổi tiếng là nữ doanh nhân thành đạt, nói có đường dây qua Cảng Thành. Nhà tôi lại có năm đứa con phải nuôi, không đi thì biết sống sao?”
“Thế chồng dì đâu?” Lộc Minh Dã hỏi tiếp.
Sắc mặt dì Trương tối sầm lại: “Ông ta à...”
Bà chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Huống Lam Sanh từng nghe em gái kể rằng dì Trương là nạn nhân của bạo lực gia đình. Trong mắt cô, có lẽ bà không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng của mình.
Nhưng trong mắt Lộc Minh Dã, lý do có thể phức tạp hơn: có thể là bạo lực gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ... hoặc tệ hơn – chồng bà ta đã chết.
Nếu vậy, dù bà có chết ở ngoài này, e rằng cũng chẳng ai hay biết.
Nghĩ vậy, Lộc Minh Dã hỏi: “Vậy các con của dì bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ nhất năm nay bốn tuổi.” Dì Trương trả lời rành mạch.
Lộc Minh Dã gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác, lạnh nhạt buông một câu: “Nuôi năm đứa con trai, áp lực chắc cũng lớn lắm nhỉ?”
“Đúng vậy...” Dì Trương chợt khựng lại, rồi cao giọng: “Khoan đã... sao cô biết đều là con trai?”
Lộc Minh Dã khẽ bật cười, không đáp, nhưng trong lòng lại đầy phẫn nộ.
Biết ư? Nói thẳng ra là cô chỉ thử gài bẫy một chút, không ngờ lại trúng.
Người phụ nữ này trông đã gần năm mươi, vậy mà đứa con lớn chỉ mới mười tuổi – theo phong tục của người Triều Châu, phụ nữ kết hôn và sinh con rất sớm.
Điều đó có nghĩa là, đứa con lớn chắc chắn không thể mới mười tuổi – có lẽ trước đó bà đã sinh nhiều lần.
Nhưng những đứa trẻ đó đâu rồi?
Một người phụ nữ nghèo, lấy gì khiến Nhạc Hồng – một doanh nhân có tiếng – giúp đỡ mình?
Lộc Minh Dã chỉ có thể nghĩ tới một khả năng: giao dịch.
Bà ta đã bán ai?
Thứ đem ra trao đổi là gì?
Chỉ qua vài câu đối thoại, Huống Lam Sanh cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
Dì Trương đã bán con mình, chỉ để được đặt chân đến mảnh đất này.
“Suỵt.” Có lẽ cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng cô, Lộc Minh Dã đưa ngón tay ra ra hiệu im lặng.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà thôn dân.
Nhưng căn nhà này... lại có chút kỳ quái.
“Ồ, màu hồng kìa.” Lộc Minh Dã trêu chọc. Căn nhà màu hồng phảng phất không khí mờ ám.
Xem ra họ đã đến đúng nơi.
“Cho cậu nửa tiếng, mau tới đây.” Lộc Minh Dã gọi điện, đối phương còn chưa kịp cằn nhằn gì đã bị khí thế của cô đè bẹp.
“Khuyên hai người nên tránh xa một chút.” Trong gió lẫn một mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, Lộc Minh Dã cúp máy rồi tốt bụng nhắc nhở Huống Lam Sanh.
Huống Lam Sanh cau mày: “Căn nhà này có gì khác thường sao?”
Lộc Minh Dã nhún vai: “Cũng hơi khác một chút, có vẻ như chúng ta sắp gặp thiên thượng nhân gian* của giới xã hội đen rồi.”
(*Thiên thượng nhân gian: ám chỉ những nơi ăn chơi trụy lạc do băng đảng bảo kê)
Cô nói giọng đùa cợt, Huống Lam Sanh bực mình liếc cô: “Cô là phụ nữ, sao biết rõ mấy thứ này thế?”
Lộc Minh Dã đáp: “Công tố viên Huống, cô đùa tôi à? Tôi là cảnh sát, đoán xem tôi có tiếp xúc với mấy chuyện này không? Giống như cô có hay xử mấy vụ liên quan không vậy?”
Huống Lam Sanh khẽ thở dài: “Tôi không thể đi. Biết đâu... em gái tôi đang ở trong đó.”
“Được thôi, cô dĩ nhiên có quyền có chính kiến.” Lộc Minh Dã nói dứt khoát: “Nhưng tôi không muốn dẫn cô vào.”
Lời vừa dứt, giọng một người đàn ông vang lên: “Lão đại, chị nhất định phải hành hạ em kiểu này sao? Chị nhìn giờ xem là mấy giờ rồi?”
Tiếng động cơ mô-tô vừa tắt, một người đàn ông trong bộ đồ thường màu đỏ sậm thong thả bước lại — chính là Lý An Tiếu.
“Quá lố rồi đó.” Lộc Minh Dã bĩu môi, không hài lòng với cách ăn mặc của cậu ta.
Lý An Tiếu ngáp một cái rõ to: “Em thật không hiểu nổi, chị đã nghỉ phép rồi mà còn chạy đến mấy chỗ này làm gì?”
“Dĩ nhiên là vì giúp người hàng xóm tốt bụng của tôi rồi.” Nói rồi cô chỉ tay về phía Huống Lam Sanh đang đứng bên.
Lý An Tiếu lần theo hướng cô chỉ, ánh mắt dừng lại đúng trên gương mặt của Huống Lam Sanh: “Trời má, nữ ma đầu!”
Chỉ thoáng nhìn thôi mà cơn buồn ngủ còn sót lại trong người anh ta đã bay biến sạch sẽ.
Nghe thấy cái biệt danh đó, Huống Lam Sanh khẽ nhướn mày nhìn sang Lộc Minh Dã, hỏi: “Cảnh sát Lộc, e rằng biệt hiệu này là do cảnh sát Lý nhà các cô đặt ra nhỉ?”
“Chi tiết nhỏ thôi, khỏi để ý làm gì.” Lộc Minh Dã giả vờ ho khan, rồi nghiêm giọng dặn: “Cả hai cứ đứng ngoài cửa, đừng vào trong.”
Sau đó quay sang Lý An Tiếu: “Cậu đi cửa chính, tôi đi cửa sau.”
“Ơ!” Lý An Tiếu ngẩn người nhìn tòa nhà màu hồng nhạt tỏa ra mùi nước hoa đậm đặc trước mặt: “Lão đại, em là cảnh sát đấy, sao có thể...”
“Đi hay không đi?” Cô chỉ vào tai mình, giọng mang theo ý đe dọa.
Lý An Tiếu rùng mình một cái. Thôi được thôi được, tính khí của sếp mình thế nào, anh còn lạ gì nữa chứ?
Anh đeo tai nghe bluetooth lên, hai người mỗi người một hướng, chuẩn bị hành động.
“Lộc Minh Dã.”
Vừa đi được hai bước, tai cô liền vang lên giọng nói nhẹ bâng đầy lạnh nhạt của Huống Lam Sanh khiến cô khựng lại.
“Cẩn thận, đừng chết đấy.” Huống Lam Sanh chưa bao giờ nói lời dễ nghe.
Lộc Minh Dã khẽ cười, đáp lại: “Tôi chỉ đi giúp hàng xóm tìm em gái thôi, đâu phải đang làm nhiệm vụ, không cần liều mạng.”
Một cô gái trang điểm đậm sáp lại, cực kỳ nhiệt tình khoác lấy cổ Lý An Tiếu: “Chà chà, anh đẹp trai, em chưa gặp anh bao giờ nha, chắc là lần đầu tới đây đúng không?”
Cơ thể anh lập tức cứng đờ, trong lòng thì gào thét sám hối: Bảo bối yêu quý à, là sếp bắt anh tới đấy... không phải anh tự nguyện đâu!
Cô gái lại nói tiếp: “Anh đâu có làm gì có lỗi với em đâu mà.”
“Tránh ra!” Lý An Tiếu rút từ trong túi ra một xấp tiền mặt, thẳng tay đập vào mặt cô gái kia.
Bị đánh vào mặt, nhưng cô gái không hề tức giận, ngược lại cười tươi rời đi như chẳng có chuyện gì.
Mấy tên đàn em trong băng nhóm đứng xung quanh thấy vậy cũng chẳng lấy làm lạ.
Cảng Thành lớn như vậy, người biết đến cái chốn tiêu tiền này không ít, nhất là mấy cậu ấm thích chơi trội, khoe mẽ.
“Bẩn chết đi được.” Lý An Tiếu nhíu mày, giọng đầy khó chịu.
“Gọi là chốn đốt tiền nổi tiếng mà đến một người coi được cũng không có.” Anh nghiến răng làu bàu, trong lòng thì thầm nguyền rủa: Khỉ thật, đợi lão đại tìm được người rồi, mai ông đây sẽ phá tan cái ổ này cho xem!
“Ôi ôi, ông chủ à, thật xin lỗi quá.” Một người phụ nữ trung niên bước tới.
Lý An Tiếu liếc mắt liền nhận ra đó là Nhạc Hồng.
Tuy thời gian anh chuyển sang đội trọng án chưa lâu, nhưng những vụ án nổi tiếng thì anh vẫn biết rõ.
Chính vì chưa vào đội được bao lâu nên Nhạc Hồng không nhận ra anh. Nếu là Lộc Minh Dã đứng đây, có lẽ đã bị nhận mặt từ lâu rồi.
Anh vốn là con nhà giàu, khí chất đó không thể giả được. Hơn nữa, đến những nơi như thế này tiêu tiền thì tuyệt đối không thể là phụ nữ. Cho dù có là phụ nữ cong thì cũng chẳng mấy ai bước chân vào đây.
Nơi hỗn tạp thế này, quá nhiều thứ không thể kiểm soát.
“Tôi thích sạch sẽ.” Lý An Tiếu đi thẳng vào chủ đề.
Nhạc Hồng khẽ cười khẩy: “Vậy phải xem ông chủ muốn sạch đến mức nào rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, Lộc Minh Dã cau mày. Câu đó... chẳng lẽ là cái cô đang nghĩ?
Cô trèo qua cửa sổ, lọt vào một căn phòng tối om, mùi trong phòng nồng nặc đến khó chịu.
Lộc Minh Dã theo phản xạ đưa tay bịt miệng mũi, bật đèn pin trên điện thoại.
Ánh sáng yếu ớt soi rõ khung cảnh hỗn độn trong căn phòng...
Và trong tai cô vang lên giọng nói pha lẫn ý cười của Nhạc Hồng: “Chỗ tôi ấy à, hàng mới kiểu gì cũng có.”
Sắc mặt Lộc Minh Dã trầm xuống. Căn phòng trước mắt đầy rẫy những cơ thể nằm la liệt – là các cô gái, đủ mọi lứa tuổi. Điều đáng sợ là... từ thiếu nữ đến bé gái, không thiếu một ai.
Giống như lời Nhạc Hồng vừa nói: “Hàng mới kiểu gì cũng có”.
3
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
