0 chữ
Chương 10
Chương 10: Chúng Ta Là Người, Không Phải Là Bồ Tát
“Trần Hiểu Phàm, mày dựa vào cái gì mà quyến rũ bạn trai tao? Con nhỏ nghèo hèn người toàn mùi hôi, mày lấy đâu ra dũng khí vậy hả?” Một nữ sinh ngạo mạn hét lên.
Một cô bé bị hai đứa con gái khác giữ chặt, toàn thân đã ướt sũng.
“Sao mày không nói gì?” Cô nữ sinh kia tát một cái vào mặt Trần Hiểu Phàm.
Trần Hiểu Phàm không lên tiếng. Cô đang nhẫn nhịn, bởi cô biết phản kháng chỉ khiến sự trả đũa càng dữ dội hơn.
Ban đầu cô đã thi đậu vào trường trung học tốt nhất Hồng Kông, nhưng trường này có học bổng cao hơn, cô có thể dùng để phụ giúp gia đình.
Cô gái hung hăng kia là Ủy viên văn nghệ của lớp – tên Từ Manh.
Tên thì dịu dàng nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Từ Manh học dở, gia thế lại tốt, là một kẻ bắt nạt có tiếng trong trường.
Bạn trai trong miệng cô ta tên là Bành Lượng, bạn cùng lớp với Trần Hiểu Phàm, cả hai đều là học sinh được tuyển đặc cách.
Bành Lượng học giỏi, lại đẹp trai, không may là bị Từ Manh để mắt đến.
Cô tiểu thư xuất thân quyền quý này theo đuổi anh ta rất nhiệt tình, còn công khai mối quan hệ khắp trường.
Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến mình?
“Mày không nói phải không?” Gương mặt Từ Manh lộ ra vẻ độc ác không hợp tuổi. Cô ta ra lệnh cho hai người đi cùng: “Được, vậy thì cởi hết đồ của nó ra, quay clip lại, đăng lên mạng, để mọi người xem thứ hèn hạ thế nào!”
“Căn cứ theo Luật Quản lý Trật tự Xã hội, ép buộc giữ người trái ý muốn, hạn chế tự do hoặc làm nhục người khác, sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm.” Giọng nói lạnh băng của Huống Lam Sanh vang lên.
Lộc Minh Dã bước lên, kéo hai cô gái đang giữ Trần Hiểu Phàm ra, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Cô cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người Trần Hiểu Phàm. Nhìn thấy hàng nước mắt nơi khóe mắt cô bé, Lộc Minh Dã quay lại, lớn tiếng quát Từ Manh: “Các em chỉ là học sinh, sao có thể độc ác đến vậy?!”
“Mày là cái thá gì?” Từ Manh không phục, xông lên định đá Lộc Minh Dã một cái.
Ánh mắt Lộc Minh Dã lạnh đi, cô bắt lấy cổ chân đối phương: “Tôi là cảnh sát.”
Từ Manh tức giận, tuôn lời thô lỗ: “Mày là cảnh sát? Vậy tao là bố mày! Mau thả tao ra! Mày biết tao là ai không? Tao cho bố tao xử lý mày ngay!”
“Tấn công cảnh sát nha.” Huống Lam Sanh đứng một bên, chậm rãi đếm tội danh của cô ta.
Ánh mắt Lộc Minh Dã lộ ra một tia tinh quái khó nhận ra: “Xin lỗi nhé, cô đã tấn công cảnh sát, tôi có quyền tạm giữ cô 48 tiếng.”
“Yên tâm đi, cảnh sát Lộc, cô bé này đủ tuổi rồi.” Huống Lam Sanh không ngại thêm dầu vào lửa.
Cô là người nhà họ Huống, tuy không trực tiếp quản lý công việc kinh doanh nhưng các đối tác và đối thủ của gia đình thì vẫn biết sơ sơ.
Ví dụ như bố của cô bé này – Từ Chí Cương, ông chủ khu chợ hải sản lớn nhất Hồng Kông, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Huống.
Từ Chí Cương có nhiều điểm tốt, chỉ tiếc có một đứa con gái không biết điều.
Trước giờ chỉ nghe đồn, hôm nay thấy tận mắt, quả nhiên không sai.
Trường học này cũng là nơi mà Từ Chí Cương tốn rất nhiều tiền mới nhét được con vào.
Cô gái đó năm nay chắc khoảng mười chín tuổi rồi, nghe nói học hành kém đến mức không thể tốt nghiệp.
Trước đây, Kiều Kiều cũng từng than phiền rằng Từ Chí Cương dường như đã bắt đầu nuôi “kế hoạch B”.
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã không do dự, chuẩn bị ra tay bắt người.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng lại lên tiếng: “Thôi đi Madam, tha cho cô ta đi.”
Trần Hiểu Phàm hiểu rất rõ, Từ Manh sẽ không dễ dàng bị trừng phạt. Bố của cô ta tuyệt đối không để cô ngồi tù.
Chỉ cần cô ta quay lại trường học, cơn ác mộng của mình sẽ càng tệ hơn.
Nghe vậy, Lộc Minh Dã thoáng do dự, định khuyên thêm.
Nhưng Huống Lam Sanh lúc này lại mở miệng: “Cảnh sát Lộc, chúng ta đi thôi.”
Lộc Minh Dã vẫn chưa nhúc nhích.
Huống Lam Sanh tiếp lời: “Cảnh sát Lộc, đương sự muốn rút đơn tố cáo. Cô bé hiện đang là học sinh, cho dù là tấn công cảnh sát, nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng, chị nghĩ có thể giam được bao lâu?”
Câu nói cuối cùng là một lời xác nhận, Lộc Minh Dã hiểu được ý của cô gái nhỏ.
Lộc Minh Dã thở dài, rồi rời đi cùng Huống Lam Sanh.
Trên xe, hai người ngồi im lặng. Lộc Minh Dã lái xe, ánh mắt liếc sang Huống Lam Sanh – người vẫn thản nhiên nghịch điện thoại như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến ngực cô như bị đè nén.
“Công tố viên Huống bận rộn thật đấy.” Giọng Lộc Minh Dã mang theo sự mỉa mai không hề che giấu.
Huống Lam Sanh nghe ra sự bất mãn đó, cũng không ngẩng đầu: “Nhưng thế giới này vốn là như vậy, Lộc Minh Dã.”
Cô nhẹ giọng đáp lại, rồi ngẩng lên nhìn Lộc Minh Dã, trong mắt có phần cảm thông:
“Thế giới này không chỉ có trắng hoặc đen. Có những chuyện chúng ta không thể nhìn thấy hết. Cô là cảnh sát, tôi là công tố. Cô làm tốt phần việc của cô, tôi làm đúng chức trách của tôi.”
“Nhưng tôi đã thấy rồi…”
“Ý cô là chuyện bất công?” Huống Lam Sanh bật cười khẽ.
“Cô từng ở Phi Hổ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó đến Tổ trọng án, chắc cũng xử lý không ít vụ rồi?”
“Đúng vậy.”
Lộc Minh Dã trong quá khứ, chỉ cần xử lý bọn tội phạm hung ác, không cần đắn đo quá nhiều, cứ hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng không hiểu sao, từ khi gặp người phụ nữ này, những vụ án cô xử lý đều trở nên… rối rắm.
“Lộc Minh Dã, thế giới này là như vậy.” Huống Lam Sanh lại nhấn mạnh.
“Hừ.” Lộc Minh Dã bật cười lạnh: “Ý cô là tôi không làm tròn trách nhiệm? Vậy thế nào mới là một cảnh sát tốt? Thấy chết mà không cứu à?”
“Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ. Công tố là người dùng pháp luật làm vũ khí, để công lý được thực thi, để nỗi đau được sáng tỏ.”
“Nhưng cô…” Lộc Minh Dã nghẹn lời, có cảm giác khó chịu, ăn nói đâu phải sở trường của cô, làm sao cãi lại được công tố viên?
“Lộc Minh Dã, chúng ta là người, không phải Bồ Tát.” Huống Lam Sanh thở dài, cô biết người trước mặt là một người lương thiện.
Lộc Minh Dã đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó, trong lòng cô bất giác quay về năm ấy, khi cha cô hỏi: “Con muốn trở thành người như thế nào?”
Hồi đó cô trả lời rằng, cô muốn làm cảnh sát. Không vì điều gì cao siêu, chỉ đơn giản vì trong lòng cô có một chữ “chính nghĩa”.
Nhưng bây giờ thì sao...
“Niềm tin là của cô, cô có thể giữ lấy, nhưng nên làm những điều nằm trong khả năng của mình.” Huống Lam Sanh lại khẽ khuyên một câu.
Nghe vậy, Lộc Minh Dã cũng hiểu, có lẽ mình không nên nghĩ về cô bé đó nữa. Nếu đối phương không cần một sự công bằng, thì việc mình khăng khăng muốn đem lại công bằng ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
“Công tố viên Huống đúng là có cách nói chuyện rất thuyết phục.” Cảm xúc của Lộc Minh Dã đã dịu đi nhiều.
Huống Lam Sanh khẽ nhún vai: “Dù sao tôi cũng không muốn có một người hàng xóm mặt lúc nào cũng u ám.”
Quay trở lại đồn cảnh sát, Huống Lam Sanh đi tìm đương sự trong vụ án của Nhạc Hồng để lấy lời khai, còn Lộc Minh Dã thì tiếp tục xử lý vụ án trong tay mình.
Đến khi xong việc cũng đã tám giờ tối.
Vừa hay, Lộc Minh Dã cùng Anna vừa từ hiện trường trở về, thì lại một lần nữa gặp Huống Lam Sanh ngay trước cổng đồn.
“Công tố viên Huống còn ở đây trễ thế này?” Lộc Minh Dã có hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là đồn cảnh sát chứ không phải Bộ Tư pháp, giờ này cô ấy vẫn chưa xong việc sao?
“Anna!” Giọng Long Ba vang lên. Anh ta bước tới cạnh Lộc Minh Dã, không nói không rằng liếc cô một cái đầy ẩn ý, rồi mới kéo tay Anna rời đi.
Huống Lam Sanh nhìn theo bóng lưng Long Ba, khẽ "tặc" lưỡi: “Madam Lộc, cô với sếp Long có thâm thù gì vậy? Anh ta hình như cực kỳ không ưa cô đấy.”
Lộc Minh Dã không nói gì. Cô cũng muốn hỏi đây – rốt cuộc sếp Long có vấn đề gì với mình?
Huống Lam Sanh lại tiếp lời: “Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, cảnh sát Lộc vốn không phải kiểu người dễ khiến người khác thích nổi.”
“Cái miệng này của cô là không biết nói lời dễ nghe đúng không?” Lộc Minh Dã bắt đầu thấy đau răng hàm dưới.
Huống Lam Sanh chẳng buồn đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Giờ tôi chắc nên về nhà rồi.”
Lộc Minh Dã thở dài. Nghĩ đến chuyện Huống Lam Sanh là đi theo mình đến đồn nên không mang xe, vì tình hàng xóm nên cô mở lời:
“Cùng về đi, tôi cũng đang quay về mà.”
Huống Lam Sanh cũng không từ chối, cô giơ giơ túi tài liệu trong tay lên:
“Vừa hay, tôi đã lấy được hồ sơ vụ án của Nhạc Hồng. Cảnh sát Lộc đêm nay có thể làm thêm giờ rồi.”
Lộc Minh Dã nhìn tài liệu trong tay cô, khẽ gật đầu. Nếu là để xử lý vụ đó, cô cũng không ngại tăng ca.
Có lẽ tập hồ sơ này sẽ cho cô biết, lời của Nhạc Minh Nguyệt rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?
...
Đêm.
Lộc Minh Dã lật giở hồ sơ.
“Có chỗ nào không đúng à?” Huống Lam Sanh chu đáo đưa cho cô một cốc cà phê.
Lộc Minh Dã ngửi thấy mùi cà phê, hơi nhăn mày: “Xin lỗi, tôi dị ứng với cà phê.”
“Vậy à? Ngại quá.” Nói rồi, Huống Lam Sanh cầm cốc cà phê rời đi, trong lòng thì thầm, thật sự có người dị ứng với cà phê à?
Lộc Minh Dã chỉ vào một dòng chữ trong hồ sơ: “Chỗ này không giống với lời Nhạc Minh Nguyệt kể.”
“Tuổi?” Huống Lam Sanh nhìn vào cột tuổi của Nhạc Hồng trong hồ sơ. Cô nhớ Nhạc Minh Nguyệt không hề nhắc đến tuổi của Nhạc Hồng, vậy mà Lộc Minh Dã lại nhanh chóng suy đoán ra được.
Huống Lam Sanh thử tính lại, quả nhiên lệch đến bốn tuổi.
“Cái này thì liên quan gì?” Nhất thời công tố viên Huống chưa hiểu ra.
Lộc Minh Dã tiếp lời: “Thôn núi Tử Châu đó, không thể nào giữ một cô gái ở lại lâu đến vậy.”
Không đợi Huống Lam Sanh phản hồi, Lộc Minh Dã chỉ vào tấm ảnh trong hồ sơ học vụ của Nhạc Hồng:
“Cô nhìn tấm ảnh trong hồ sơ học bạ của Nhạc Hồng đi, rõ ràng là quá non nớt.”
Huống Lam Sanh chăm chú nhìn khuôn mặt non trẻ trong ảnh, nhíu mày: “Lúc đó... Nhạc Hồng mới chỉ mười hai tuổi?”
Giọng cô có chút run rẩy – lúc ấy Nhạc Hồng còn là một đứa trẻ, vậy mà đã bị ép phải sinh con.
Lộc Minh Dã giải thích: “Cô ấy chỉ đậu một trường hạng hai, nên không gây chú ý gì. Chuyện cũng chỉ được truyền trong phạm vi Tử Châu. Hơn nữa, tuổi của cô bé cũng bị thay đổi rồi.”
Huống Lam Sanh nén lại cảm giác khó chịu, tiếp tục theo dòng suy luận. Hồ sơ có ghi nơi sinh là một ngôi làng nghèo nàn lạc hậu.
“Vì bệnh nhiệt đới có tỷ lệ lây nhiễm cao, nên trẻ em sinh ra ở đây đều được xét nghiệm ngay lập tức. Năm tuổi thì làm xét nghiệm trí tuệ lần hai.” Huống Lam Sanh đọc đến đây thì khựng lại.
Lộc Minh Dã đã gạch chân dòng “xét nghiệm trí tuệ”.
Huống Lam Sanh không hiểu, liền hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Lộc Minh Dã cau mày: “Tôi không chắc suy đoán của mình có đúng không. Nhưng ở cạnh mẹ tôi nhiều năm, tôi cũng hiểu chút ít kiến thức y học. Bệnh nhiệt không cần phải kiểm tra hoạt động tế bào não.”
Chớp mắt, Huống Lam Sanh như vừa nhận ra điều gì, nghi hoặc hỏi: “Ý cô là... có người đang chọn lọc những đứa trẻ thông minh?”
Lộc Minh Dã nhún vai: “Ừ và tôi nghĩ việc này vẫn đang tiếp diễn. Nhưng có lẽ không liên quan trực tiếp đến vụ của Nhạc Hồng, hơn nữa phạm vi quá rộng, chúng ta không quản được.”
“Có nên báo cáo không?”
Lộc Minh Dã lắc đầu. Nghĩ đến cái chết của cha năm đó, cô cũng từng nghĩ đến việc báo cáo, nhưng chú Cổ đã nói: “vô ích.”
“Không có chứng cứ.” Lộc Minh Dã thở dài, rồi chỉ vào một đoạn văn khác.
“Trước đây Nhạc Hồng ở Nam Thành, giờ lại đến Cửu Long.”
“Sao vậy? Nhà cô ấy ở Nam Thành cũng chưa bán mà?” Huống Lam Sanh thắc mắc.
“Cửu Long có rất nhiều trường đại học, bao gồm cả trường của cô.” Lộc Minh Dã nói.
Mắt Huống Lam Sanh chợt trở nên nghiêm nghị: “Nghĩa là, ở đây có người rất quan trọng với Nhạc Hồng, hơn nữa lúc ấy đang học đại học?”
Lộc Minh Dã gật đầu. Nói chuyện với Huống Lam Sanh đúng là đỡ mệt thật, không giống đám người dưới trướng cô, toàn nói mãi không hiểu.
“Con của cô ấy vẫn còn sống và sống rất tốt.” Huống Lam Sanh khẽ cười, nụ cười thật lòng. Trong câu chuyện này, người vô tội nhất rốt cuộc vẫn còn được sống.
“Tôi nhớ cô từng nói, Nhạc Hồng có giữ hồ sơ của đám trẻ đó?”
Lộc Minh Dã “ừ” một tiếng: “Có, nhưng toàn bộ đã bị thiêu hủy. Vấn đề bây giờ là, chúng ta không tiện công khai tìm thân nhân.”
“Những bé gái đó từng bị cha mẹ ruột bán đi, nếu bị đưa trở lại, có khi lại bị bán tiếp. Ngoài ra, phía Trương Tuyết Nga cũng có vấn đề.” Huống Lam Sanh xoa trán, hơi đau đầu.
“Cô mà cũng có thứ làm cô đau đầu?” Lộc Minh Dã quay đầu nhìn lại, không tin nổi vào mắt mình trước phản ứng của cô nàng.
Thì ra “nữ ma đầu” khiến ai ai cũng sợ hãi trên tòa án, cũng có chuyện khiến cô bó tay. Cô ấy không phải thần.
Huống Lam Sanh tức tối lườm cô: “Cảnh sát Lộc, Hồng Kông là xã hội pháp trị, muốn định tội cần có chứng cứ. Những hồ sơ đó đều bị đốt hết, chỉ dựa vào lời khai của một mình Nhạc Minh Nguyệt thì quá yếu. Mà hai ngày nữa là ra tòa rồi, tôi lo không đủ chứng cứ để buộc tội Trương Tuyết Nga.”
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã nhướng mày: “Tôi hiểu rồi. Cô cứ chuẩn bị những thứ khác đi, chuyện của bà ta để tôi lo.”
...
Ngày 23 tháng 8, phiên tòa được mở.
Khi thẩm phán yêu cầu bổ sung chứng cứ, Huống Lam Sanh – ngồi tại ghế công tố – lần đầu tiên cứng họng.
Huống Lam Sanh nghiến răng ken két trong lòng: Không thể quá tin vào Lộc Minh Dã được.
“Trong trường hợp như vậy, tòa tuyên…” Thẩm phán vừa định đọc lời tuyên án thì…
“Xin lỗi.” Cửa phòng xử án bị đẩy mạnh ra, Lộc Minh Dã giơ chiếc máy quay bước nhanh vào giữa phòng xử.
“Thưa quý tòa, chứng cứ đã đến.”
Một cô bé bị hai đứa con gái khác giữ chặt, toàn thân đã ướt sũng.
“Sao mày không nói gì?” Cô nữ sinh kia tát một cái vào mặt Trần Hiểu Phàm.
Trần Hiểu Phàm không lên tiếng. Cô đang nhẫn nhịn, bởi cô biết phản kháng chỉ khiến sự trả đũa càng dữ dội hơn.
Ban đầu cô đã thi đậu vào trường trung học tốt nhất Hồng Kông, nhưng trường này có học bổng cao hơn, cô có thể dùng để phụ giúp gia đình.
Cô gái hung hăng kia là Ủy viên văn nghệ của lớp – tên Từ Manh.
Tên thì dịu dàng nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Từ Manh học dở, gia thế lại tốt, là một kẻ bắt nạt có tiếng trong trường.
Bạn trai trong miệng cô ta tên là Bành Lượng, bạn cùng lớp với Trần Hiểu Phàm, cả hai đều là học sinh được tuyển đặc cách.
Cô tiểu thư xuất thân quyền quý này theo đuổi anh ta rất nhiệt tình, còn công khai mối quan hệ khắp trường.
Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến mình?
“Mày không nói phải không?” Gương mặt Từ Manh lộ ra vẻ độc ác không hợp tuổi. Cô ta ra lệnh cho hai người đi cùng: “Được, vậy thì cởi hết đồ của nó ra, quay clip lại, đăng lên mạng, để mọi người xem thứ hèn hạ thế nào!”
“Căn cứ theo Luật Quản lý Trật tự Xã hội, ép buộc giữ người trái ý muốn, hạn chế tự do hoặc làm nhục người khác, sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm.” Giọng nói lạnh băng của Huống Lam Sanh vang lên.
Lộc Minh Dã bước lên, kéo hai cô gái đang giữ Trần Hiểu Phàm ra, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Cô cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người Trần Hiểu Phàm. Nhìn thấy hàng nước mắt nơi khóe mắt cô bé, Lộc Minh Dã quay lại, lớn tiếng quát Từ Manh: “Các em chỉ là học sinh, sao có thể độc ác đến vậy?!”
Ánh mắt Lộc Minh Dã lạnh đi, cô bắt lấy cổ chân đối phương: “Tôi là cảnh sát.”
Từ Manh tức giận, tuôn lời thô lỗ: “Mày là cảnh sát? Vậy tao là bố mày! Mau thả tao ra! Mày biết tao là ai không? Tao cho bố tao xử lý mày ngay!”
“Tấn công cảnh sát nha.” Huống Lam Sanh đứng một bên, chậm rãi đếm tội danh của cô ta.
Ánh mắt Lộc Minh Dã lộ ra một tia tinh quái khó nhận ra: “Xin lỗi nhé, cô đã tấn công cảnh sát, tôi có quyền tạm giữ cô 48 tiếng.”
“Yên tâm đi, cảnh sát Lộc, cô bé này đủ tuổi rồi.” Huống Lam Sanh không ngại thêm dầu vào lửa.
Cô là người nhà họ Huống, tuy không trực tiếp quản lý công việc kinh doanh nhưng các đối tác và đối thủ của gia đình thì vẫn biết sơ sơ.
Ví dụ như bố của cô bé này – Từ Chí Cương, ông chủ khu chợ hải sản lớn nhất Hồng Kông, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Huống.
Trước giờ chỉ nghe đồn, hôm nay thấy tận mắt, quả nhiên không sai.
Trường học này cũng là nơi mà Từ Chí Cương tốn rất nhiều tiền mới nhét được con vào.
Cô gái đó năm nay chắc khoảng mười chín tuổi rồi, nghe nói học hành kém đến mức không thể tốt nghiệp.
Trước đây, Kiều Kiều cũng từng than phiền rằng Từ Chí Cương dường như đã bắt đầu nuôi “kế hoạch B”.
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã không do dự, chuẩn bị ra tay bắt người.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng lại lên tiếng: “Thôi đi Madam, tha cho cô ta đi.”
Trần Hiểu Phàm hiểu rất rõ, Từ Manh sẽ không dễ dàng bị trừng phạt. Bố của cô ta tuyệt đối không để cô ngồi tù.
Chỉ cần cô ta quay lại trường học, cơn ác mộng của mình sẽ càng tệ hơn.
Nghe vậy, Lộc Minh Dã thoáng do dự, định khuyên thêm.
Nhưng Huống Lam Sanh lúc này lại mở miệng: “Cảnh sát Lộc, chúng ta đi thôi.”
Lộc Minh Dã vẫn chưa nhúc nhích.
Huống Lam Sanh tiếp lời: “Cảnh sát Lộc, đương sự muốn rút đơn tố cáo. Cô bé hiện đang là học sinh, cho dù là tấn công cảnh sát, nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng, chị nghĩ có thể giam được bao lâu?”
Câu nói cuối cùng là một lời xác nhận, Lộc Minh Dã hiểu được ý của cô gái nhỏ.
Lộc Minh Dã thở dài, rồi rời đi cùng Huống Lam Sanh.
Trên xe, hai người ngồi im lặng. Lộc Minh Dã lái xe, ánh mắt liếc sang Huống Lam Sanh – người vẫn thản nhiên nghịch điện thoại như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến ngực cô như bị đè nén.
“Công tố viên Huống bận rộn thật đấy.” Giọng Lộc Minh Dã mang theo sự mỉa mai không hề che giấu.
Huống Lam Sanh nghe ra sự bất mãn đó, cũng không ngẩng đầu: “Nhưng thế giới này vốn là như vậy, Lộc Minh Dã.”
Cô nhẹ giọng đáp lại, rồi ngẩng lên nhìn Lộc Minh Dã, trong mắt có phần cảm thông:
“Thế giới này không chỉ có trắng hoặc đen. Có những chuyện chúng ta không thể nhìn thấy hết. Cô là cảnh sát, tôi là công tố. Cô làm tốt phần việc của cô, tôi làm đúng chức trách của tôi.”
“Nhưng tôi đã thấy rồi…”
“Ý cô là chuyện bất công?” Huống Lam Sanh bật cười khẽ.
“Cô từng ở Phi Hổ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó đến Tổ trọng án, chắc cũng xử lý không ít vụ rồi?”
“Đúng vậy.”
Lộc Minh Dã trong quá khứ, chỉ cần xử lý bọn tội phạm hung ác, không cần đắn đo quá nhiều, cứ hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng không hiểu sao, từ khi gặp người phụ nữ này, những vụ án cô xử lý đều trở nên… rối rắm.
“Lộc Minh Dã, thế giới này là như vậy.” Huống Lam Sanh lại nhấn mạnh.
“Hừ.” Lộc Minh Dã bật cười lạnh: “Ý cô là tôi không làm tròn trách nhiệm? Vậy thế nào mới là một cảnh sát tốt? Thấy chết mà không cứu à?”
“Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ. Công tố là người dùng pháp luật làm vũ khí, để công lý được thực thi, để nỗi đau được sáng tỏ.”
“Nhưng cô…” Lộc Minh Dã nghẹn lời, có cảm giác khó chịu, ăn nói đâu phải sở trường của cô, làm sao cãi lại được công tố viên?
“Lộc Minh Dã, chúng ta là người, không phải Bồ Tát.” Huống Lam Sanh thở dài, cô biết người trước mặt là một người lương thiện.
Lộc Minh Dã đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó, trong lòng cô bất giác quay về năm ấy, khi cha cô hỏi: “Con muốn trở thành người như thế nào?”
Hồi đó cô trả lời rằng, cô muốn làm cảnh sát. Không vì điều gì cao siêu, chỉ đơn giản vì trong lòng cô có một chữ “chính nghĩa”.
Nhưng bây giờ thì sao...
“Niềm tin là của cô, cô có thể giữ lấy, nhưng nên làm những điều nằm trong khả năng của mình.” Huống Lam Sanh lại khẽ khuyên một câu.
Nghe vậy, Lộc Minh Dã cũng hiểu, có lẽ mình không nên nghĩ về cô bé đó nữa. Nếu đối phương không cần một sự công bằng, thì việc mình khăng khăng muốn đem lại công bằng ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
“Công tố viên Huống đúng là có cách nói chuyện rất thuyết phục.” Cảm xúc của Lộc Minh Dã đã dịu đi nhiều.
Huống Lam Sanh khẽ nhún vai: “Dù sao tôi cũng không muốn có một người hàng xóm mặt lúc nào cũng u ám.”
Quay trở lại đồn cảnh sát, Huống Lam Sanh đi tìm đương sự trong vụ án của Nhạc Hồng để lấy lời khai, còn Lộc Minh Dã thì tiếp tục xử lý vụ án trong tay mình.
Đến khi xong việc cũng đã tám giờ tối.
Vừa hay, Lộc Minh Dã cùng Anna vừa từ hiện trường trở về, thì lại một lần nữa gặp Huống Lam Sanh ngay trước cổng đồn.
“Công tố viên Huống còn ở đây trễ thế này?” Lộc Minh Dã có hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là đồn cảnh sát chứ không phải Bộ Tư pháp, giờ này cô ấy vẫn chưa xong việc sao?
“Anna!” Giọng Long Ba vang lên. Anh ta bước tới cạnh Lộc Minh Dã, không nói không rằng liếc cô một cái đầy ẩn ý, rồi mới kéo tay Anna rời đi.
Huống Lam Sanh nhìn theo bóng lưng Long Ba, khẽ "tặc" lưỡi: “Madam Lộc, cô với sếp Long có thâm thù gì vậy? Anh ta hình như cực kỳ không ưa cô đấy.”
Lộc Minh Dã không nói gì. Cô cũng muốn hỏi đây – rốt cuộc sếp Long có vấn đề gì với mình?
Huống Lam Sanh lại tiếp lời: “Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, cảnh sát Lộc vốn không phải kiểu người dễ khiến người khác thích nổi.”
“Cái miệng này của cô là không biết nói lời dễ nghe đúng không?” Lộc Minh Dã bắt đầu thấy đau răng hàm dưới.
Huống Lam Sanh chẳng buồn đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Giờ tôi chắc nên về nhà rồi.”
Lộc Minh Dã thở dài. Nghĩ đến chuyện Huống Lam Sanh là đi theo mình đến đồn nên không mang xe, vì tình hàng xóm nên cô mở lời:
“Cùng về đi, tôi cũng đang quay về mà.”
Huống Lam Sanh cũng không từ chối, cô giơ giơ túi tài liệu trong tay lên:
“Vừa hay, tôi đã lấy được hồ sơ vụ án của Nhạc Hồng. Cảnh sát Lộc đêm nay có thể làm thêm giờ rồi.”
Lộc Minh Dã nhìn tài liệu trong tay cô, khẽ gật đầu. Nếu là để xử lý vụ đó, cô cũng không ngại tăng ca.
Có lẽ tập hồ sơ này sẽ cho cô biết, lời của Nhạc Minh Nguyệt rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?
...
Đêm.
Lộc Minh Dã lật giở hồ sơ.
“Có chỗ nào không đúng à?” Huống Lam Sanh chu đáo đưa cho cô một cốc cà phê.
Lộc Minh Dã ngửi thấy mùi cà phê, hơi nhăn mày: “Xin lỗi, tôi dị ứng với cà phê.”
“Vậy à? Ngại quá.” Nói rồi, Huống Lam Sanh cầm cốc cà phê rời đi, trong lòng thì thầm, thật sự có người dị ứng với cà phê à?
Lộc Minh Dã chỉ vào một dòng chữ trong hồ sơ: “Chỗ này không giống với lời Nhạc Minh Nguyệt kể.”
“Tuổi?” Huống Lam Sanh nhìn vào cột tuổi của Nhạc Hồng trong hồ sơ. Cô nhớ Nhạc Minh Nguyệt không hề nhắc đến tuổi của Nhạc Hồng, vậy mà Lộc Minh Dã lại nhanh chóng suy đoán ra được.
Huống Lam Sanh thử tính lại, quả nhiên lệch đến bốn tuổi.
“Cái này thì liên quan gì?” Nhất thời công tố viên Huống chưa hiểu ra.
Lộc Minh Dã tiếp lời: “Thôn núi Tử Châu đó, không thể nào giữ một cô gái ở lại lâu đến vậy.”
Không đợi Huống Lam Sanh phản hồi, Lộc Minh Dã chỉ vào tấm ảnh trong hồ sơ học vụ của Nhạc Hồng:
“Cô nhìn tấm ảnh trong hồ sơ học bạ của Nhạc Hồng đi, rõ ràng là quá non nớt.”
Huống Lam Sanh chăm chú nhìn khuôn mặt non trẻ trong ảnh, nhíu mày: “Lúc đó... Nhạc Hồng mới chỉ mười hai tuổi?”
Giọng cô có chút run rẩy – lúc ấy Nhạc Hồng còn là một đứa trẻ, vậy mà đã bị ép phải sinh con.
Lộc Minh Dã giải thích: “Cô ấy chỉ đậu một trường hạng hai, nên không gây chú ý gì. Chuyện cũng chỉ được truyền trong phạm vi Tử Châu. Hơn nữa, tuổi của cô bé cũng bị thay đổi rồi.”
Huống Lam Sanh nén lại cảm giác khó chịu, tiếp tục theo dòng suy luận. Hồ sơ có ghi nơi sinh là một ngôi làng nghèo nàn lạc hậu.
“Vì bệnh nhiệt đới có tỷ lệ lây nhiễm cao, nên trẻ em sinh ra ở đây đều được xét nghiệm ngay lập tức. Năm tuổi thì làm xét nghiệm trí tuệ lần hai.” Huống Lam Sanh đọc đến đây thì khựng lại.
Lộc Minh Dã đã gạch chân dòng “xét nghiệm trí tuệ”.
Huống Lam Sanh không hiểu, liền hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Lộc Minh Dã cau mày: “Tôi không chắc suy đoán của mình có đúng không. Nhưng ở cạnh mẹ tôi nhiều năm, tôi cũng hiểu chút ít kiến thức y học. Bệnh nhiệt không cần phải kiểm tra hoạt động tế bào não.”
Chớp mắt, Huống Lam Sanh như vừa nhận ra điều gì, nghi hoặc hỏi: “Ý cô là... có người đang chọn lọc những đứa trẻ thông minh?”
Lộc Minh Dã nhún vai: “Ừ và tôi nghĩ việc này vẫn đang tiếp diễn. Nhưng có lẽ không liên quan trực tiếp đến vụ của Nhạc Hồng, hơn nữa phạm vi quá rộng, chúng ta không quản được.”
“Có nên báo cáo không?”
Lộc Minh Dã lắc đầu. Nghĩ đến cái chết của cha năm đó, cô cũng từng nghĩ đến việc báo cáo, nhưng chú Cổ đã nói: “vô ích.”
“Không có chứng cứ.” Lộc Minh Dã thở dài, rồi chỉ vào một đoạn văn khác.
“Trước đây Nhạc Hồng ở Nam Thành, giờ lại đến Cửu Long.”
“Sao vậy? Nhà cô ấy ở Nam Thành cũng chưa bán mà?” Huống Lam Sanh thắc mắc.
“Cửu Long có rất nhiều trường đại học, bao gồm cả trường của cô.” Lộc Minh Dã nói.
Mắt Huống Lam Sanh chợt trở nên nghiêm nghị: “Nghĩa là, ở đây có người rất quan trọng với Nhạc Hồng, hơn nữa lúc ấy đang học đại học?”
Lộc Minh Dã gật đầu. Nói chuyện với Huống Lam Sanh đúng là đỡ mệt thật, không giống đám người dưới trướng cô, toàn nói mãi không hiểu.
“Con của cô ấy vẫn còn sống và sống rất tốt.” Huống Lam Sanh khẽ cười, nụ cười thật lòng. Trong câu chuyện này, người vô tội nhất rốt cuộc vẫn còn được sống.
“Tôi nhớ cô từng nói, Nhạc Hồng có giữ hồ sơ của đám trẻ đó?”
Lộc Minh Dã “ừ” một tiếng: “Có, nhưng toàn bộ đã bị thiêu hủy. Vấn đề bây giờ là, chúng ta không tiện công khai tìm thân nhân.”
“Những bé gái đó từng bị cha mẹ ruột bán đi, nếu bị đưa trở lại, có khi lại bị bán tiếp. Ngoài ra, phía Trương Tuyết Nga cũng có vấn đề.” Huống Lam Sanh xoa trán, hơi đau đầu.
“Cô mà cũng có thứ làm cô đau đầu?” Lộc Minh Dã quay đầu nhìn lại, không tin nổi vào mắt mình trước phản ứng của cô nàng.
Thì ra “nữ ma đầu” khiến ai ai cũng sợ hãi trên tòa án, cũng có chuyện khiến cô bó tay. Cô ấy không phải thần.
Huống Lam Sanh tức tối lườm cô: “Cảnh sát Lộc, Hồng Kông là xã hội pháp trị, muốn định tội cần có chứng cứ. Những hồ sơ đó đều bị đốt hết, chỉ dựa vào lời khai của một mình Nhạc Minh Nguyệt thì quá yếu. Mà hai ngày nữa là ra tòa rồi, tôi lo không đủ chứng cứ để buộc tội Trương Tuyết Nga.”
Nghe đến đây, Lộc Minh Dã nhướng mày: “Tôi hiểu rồi. Cô cứ chuẩn bị những thứ khác đi, chuyện của bà ta để tôi lo.”
...
Ngày 23 tháng 8, phiên tòa được mở.
Khi thẩm phán yêu cầu bổ sung chứng cứ, Huống Lam Sanh – ngồi tại ghế công tố – lần đầu tiên cứng họng.
Huống Lam Sanh nghiến răng ken két trong lòng: Không thể quá tin vào Lộc Minh Dã được.
“Trong trường hợp như vậy, tòa tuyên…” Thẩm phán vừa định đọc lời tuyên án thì…
“Xin lỗi.” Cửa phòng xử án bị đẩy mạnh ra, Lộc Minh Dã giơ chiếc máy quay bước nhanh vào giữa phòng xử.
“Thưa quý tòa, chứng cứ đã đến.”
3
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
