0 chữ
Chương 47
Chương 47
Nhạc Hương Đông không có hậu thuẫn lớn như nhà họ Ninh nên Tôn Hồng Na không cho phép bọn họ chi tiêu hoang phí vào quần áo trang sức.
Mặc dù bây giờ Trần Mỹ Nghiên trông có vẻ ghét đấy, nhưng trong nguyên tác, cô ta đều dùng tất cả đồ nguyên chủ để lại để khoe mẻ, thậm chí còn cố tình lấy ra để diễu võ giương oai với Ninh Hoan Sênh.
Trần Mỹ Nghiên biến sắc, sau đó nghĩ đến gì đó, cười khıêυ khí©h: "Này, Ninh Tiêu Dư, cô thật sự tưởng tôi quan tâm thứ giẻ rách như cô à? A, đúng rồi, cô vẫn chưa biết mà, bà nội nói đợi lúc tôi kết hôn, mấy món đồ quý có giá trị sưu tập trong nhà sẽ là đồ cưới của tôi. So với mấy món đồ sưu tập kia thì mấy thứ cô mang đi chẳng đáng để tôi mở miệng."
Ninh Tiêu Dư không nói gì.
Đúng vậy, những bộ sưu tập trong phòng sưu tập ở đây là báu vật của Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong, dành hơn 20 năm, liên tiếp mua tại các cuộc đấu giá lớn, rất có giá trị để sưu tầm.
Đương nhiên dùng tiền Trần Thừa Phong lấy ở Ninh thị ra để mua chúng.
Trong nguyên tác, đây đều là thứ để khoe khoang lúc nhà họ Trần và nhà họ Kỳ liên hôn.
May mà lần này cô về không chỉ để dọn nhà.
Ninh Tiêu Dư đã nghĩ nên dùng những thứ đồ như nào từ lâu.Nhìn công ty chuyển nhà đi khỏi, Ninh Tiêu Dư chậm rãi lau khóe miệng, tô thêm son, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiết Thư Đình: "Mười phút nữa bắt đầu."
Tiết Thư Đình: "Đã biết, phía sau đã sẵn sàng."
"Sao vậy, cô vẫn giả vờ như không quan tâm à?"
Thấy Ninh Tiêu Dư im lặng, Trần Mỹ Nghiên cảm giác như nhát dao kia đã đâm vào tim cô, thế là không hề từ bỏ ngồi xuống bàn ăn: "Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, dù cô có xúi giục mẹ lên tòa thế nào thì mấy người sẽ không thể mang theo mấy món đồ sưu tập có giá trị kia đâu, những thứ mua được không liên quan gì đến Ninh thị."
Trần Mỹ Nghiên cầm thìa nhỏ khuấy nhẹ tổ yến do người giúp việc bưng lên, khoái trá như báo được thù, cay nghiệt nói: "Muốn trách thì trách mẹ cô tự cho là đúng. Thế giới này rất thực tế, cô cố giày vò cũng vô ích thôi. Ninh thị đã ngã, tất cả mọi người đều phải tươi cười khi gặp chúng tôi!"
Ninh Tiêu Dư đứng dậy, vỗ vai Trần Mỹ Nghiên: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Nói xong, cô ra hiệu cho Châu Thành và Trịnh Khôn rồi rời đi.
Phòng sưu tập được bảo vệ bằng cửa an ninh và khóa mật khẩu được bảo có chống đạn, nhưng Tôn Hồng Na đã già lại kém trí, tất cả mật khẩu cá nhân và mật khẩu ngân hàng đều thống nhất dùng một dãy số, dù gì nguyên chủ cũng sống hơn 20 năm ở biệt thự này, hoàn toàn không cần cố tình, dãy số đó tự in trong đầu.
Trần Mỹ Nghiên khó hiểu vì thái độ của Ninh Tiêu Dư, vừa nghi ngờ vừa ăn một thìa tổ yến, khi quay đầu lại, cô ta nhìn thấy bóng lưng của Ninh Tiêu Dư đang hướng về phòng sưu tập có mục đích.
Trong lòng hết hồn, không khỏi nhớ tới việc hai ngày trước cô vừa cười vừa phát điên trong bữa tiệc của người nổi tiếng, tiết lộ chi tiết tất cả người có liên quan đến nhà họ Trần, bao gồm cả cha cô ta, hủy sạch mặt mũi của cả gia đình, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lúc này, cô ta bỏ mặc bữa sáng, cuống cuồng đứng dậy đuổi theo: "Này, Ninh Tiêu Dư, cô định làm gì..."
"Cô Trần." Châu Thành quay người, dễ dàng ngăn cô ta lại: "Mong cô đừng lại gần."
"Tại sao? Bà nội không cho cô ta vào phòng sưu tập đâu!" Trần Mỹ Nghiên quay người gọi người làm trong biệt thự: "Mấy người đứng đấy làm gì? Ngăn Ninh Tiêu Dư đi!"
Người làm nhanh chóng hành động, nhưng Trần Mỹ Nghiên đã nói quá muộn, Ninh Tiêu Dư đã nhập mật khẩu, đẩy cửa ra, tiện tay đóng cửa bảo vệ "rầm" một tiếng rồi khóa trái.
Trần Mỹ Nghiên sửng sốt, tức giận hét vào mặt đám người làm trong biệt thự: "Canh cửa! Tôi sẽ gọi cho bà nội ngay, cô ta đừng hòng lấy được thứ gì bên trong!"
Có một chương trình giám định đồ quý trên một kênh chính thống rất hot hiện nay, trong đó có một giám định viên được yêu thích nhất là giáo sư của Đại học Thủ đô tên là Sở Nhạc Phong.
Mặc dù bây giờ Trần Mỹ Nghiên trông có vẻ ghét đấy, nhưng trong nguyên tác, cô ta đều dùng tất cả đồ nguyên chủ để lại để khoe mẻ, thậm chí còn cố tình lấy ra để diễu võ giương oai với Ninh Hoan Sênh.
Trần Mỹ Nghiên biến sắc, sau đó nghĩ đến gì đó, cười khıêυ khí©h: "Này, Ninh Tiêu Dư, cô thật sự tưởng tôi quan tâm thứ giẻ rách như cô à? A, đúng rồi, cô vẫn chưa biết mà, bà nội nói đợi lúc tôi kết hôn, mấy món đồ quý có giá trị sưu tập trong nhà sẽ là đồ cưới của tôi. So với mấy món đồ sưu tập kia thì mấy thứ cô mang đi chẳng đáng để tôi mở miệng."
Ninh Tiêu Dư không nói gì.
Đúng vậy, những bộ sưu tập trong phòng sưu tập ở đây là báu vật của Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong, dành hơn 20 năm, liên tiếp mua tại các cuộc đấu giá lớn, rất có giá trị để sưu tầm.
Trong nguyên tác, đây đều là thứ để khoe khoang lúc nhà họ Trần và nhà họ Kỳ liên hôn.
May mà lần này cô về không chỉ để dọn nhà.
Ninh Tiêu Dư đã nghĩ nên dùng những thứ đồ như nào từ lâu.Nhìn công ty chuyển nhà đi khỏi, Ninh Tiêu Dư chậm rãi lau khóe miệng, tô thêm son, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiết Thư Đình: "Mười phút nữa bắt đầu."
Tiết Thư Đình: "Đã biết, phía sau đã sẵn sàng."
"Sao vậy, cô vẫn giả vờ như không quan tâm à?"
Thấy Ninh Tiêu Dư im lặng, Trần Mỹ Nghiên cảm giác như nhát dao kia đã đâm vào tim cô, thế là không hề từ bỏ ngồi xuống bàn ăn: "Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, dù cô có xúi giục mẹ lên tòa thế nào thì mấy người sẽ không thể mang theo mấy món đồ sưu tập có giá trị kia đâu, những thứ mua được không liên quan gì đến Ninh thị."
Ninh Tiêu Dư đứng dậy, vỗ vai Trần Mỹ Nghiên: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Nói xong, cô ra hiệu cho Châu Thành và Trịnh Khôn rồi rời đi.
Phòng sưu tập được bảo vệ bằng cửa an ninh và khóa mật khẩu được bảo có chống đạn, nhưng Tôn Hồng Na đã già lại kém trí, tất cả mật khẩu cá nhân và mật khẩu ngân hàng đều thống nhất dùng một dãy số, dù gì nguyên chủ cũng sống hơn 20 năm ở biệt thự này, hoàn toàn không cần cố tình, dãy số đó tự in trong đầu.
Trần Mỹ Nghiên khó hiểu vì thái độ của Ninh Tiêu Dư, vừa nghi ngờ vừa ăn một thìa tổ yến, khi quay đầu lại, cô ta nhìn thấy bóng lưng của Ninh Tiêu Dư đang hướng về phòng sưu tập có mục đích.
Lúc này, cô ta bỏ mặc bữa sáng, cuống cuồng đứng dậy đuổi theo: "Này, Ninh Tiêu Dư, cô định làm gì..."
"Cô Trần." Châu Thành quay người, dễ dàng ngăn cô ta lại: "Mong cô đừng lại gần."
"Tại sao? Bà nội không cho cô ta vào phòng sưu tập đâu!" Trần Mỹ Nghiên quay người gọi người làm trong biệt thự: "Mấy người đứng đấy làm gì? Ngăn Ninh Tiêu Dư đi!"
Người làm nhanh chóng hành động, nhưng Trần Mỹ Nghiên đã nói quá muộn, Ninh Tiêu Dư đã nhập mật khẩu, đẩy cửa ra, tiện tay đóng cửa bảo vệ "rầm" một tiếng rồi khóa trái.
Trần Mỹ Nghiên sửng sốt, tức giận hét vào mặt đám người làm trong biệt thự: "Canh cửa! Tôi sẽ gọi cho bà nội ngay, cô ta đừng hòng lấy được thứ gì bên trong!"
Có một chương trình giám định đồ quý trên một kênh chính thống rất hot hiện nay, trong đó có một giám định viên được yêu thích nhất là giáo sư của Đại học Thủ đô tên là Sở Nhạc Phong.
15
0
3 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
