TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

"Ối…" Tôn Hồng Na yếu ớt nằm trên mặt đất, người đổ mồ hôi lạnh vì đau đớn.

Ninh Tiêu Dư nói tiếp: "Ai giám sát lúc lắp đặt nội thất cho biệt thự thế, chất lượng kém như vậy, chắc chắn làm ẩu rồi!"

"Hừ..." Tôn Hồng Na muốn phản bác, nhưng nửa chữ cũng không nói được!

Làm ẩu? Hừ! Khi Trần Thừa Phong và Ninh Khinh Lan mới kết hôn, có được sui gia giàu có như thế, căn biệt thự xa hoa sang trọng làm của hồi môn, Tôn Hồng Na muốn lôi kéo quan hệ nên đã dốc hết tâm tư giám sát đó! Từng viên gạch, từng góc cạnh đều chứa đựng sự tỉ mỉ của bà ta!

"Mẹ!" Trần Thừa Phong vội vàng bước xuống đỡ Tôn Hồng Na, quay người tức giận nói: "Sao không đưa người đi bệnh viện?"

"Sai mấy người đó, không nghe thấy hả, sao không nhanh lên?" Ninh Tiêu Dư nhìn Nhạc Hương Đông, Trần Mỹ Nghiên, Trần Thiên Quyến: "Một đám dâu hiền cháu thảo đâu?"

Nhạc Hương Đông liếc nhìn cô, cũng không thèm trả lời, vội vàng cùng con trai và con gái đi xuống hỗ trợ.

"Xem ra bọn họ sẽ bận một lát, chúng ta trở về trước đi." Ninh Tiêu Dư gọi Châu Thành và Trịnh Khôn, lướt qua đám người Tôn Hồng Na, Trần Thừa Phong, dứt khoát đi tới gara lên xe, rời khỏi biệt thự Lan Loan, đến nhà Tôn Hồng Na.

Sau khi đến nơi, cô cho người giúp việc sắp xếp phòng cho Châu Thành và Trịnh Khôn, cô quay trở lại phòng rồi khóa cửa, sau khi tắm rửa, mở điện thoại tiêu hết 100 điểm sụp đổ để gia hạn "Bùa bình an" bảo vệ tính mạng rồi liên lạc với Tiết Thư Đình: "Tớ đã tới biệt thự của Tôn Hồng Na, tới lúc rồi, ngày mai tớ sẽ thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch, nhân viên bên cậu đã sẵn sàng chưa?"

Người kia gần như trả lời ngay: "Tối nay tăng ca cho xong việc!"

Tiết Thư Đình tăng ca, Ninh Tiêu Dư cũng tăng ca.

Vì ngày hôm sau vẫn còn việc chính phải làm nên cô nhanh chóng chạy theo tiến độ, tới tận sáng sớm, gõ dòng cuối cùng rồi tắt điện thoại đi ngủ.

Đến sáng, Ninh Tiêu Dư vừa thức dậy đã đi đến phòng thay đồ trước, kiểm kê tài sản cá nhân và lập danh sách.

Những năm qua, đối ngoại phải xử lý cho thỏa đáng, trấn an người nhà họ Ninh nên ngoài mặt Trần Thừa Phong và Tôn Hồng Na không dám khắt khe với nguyên chủ chút nào, ngày lễ tết, tiệc sinh nhật đều tặng cô váy áo, đồ trang sức và túi xách xa xỉ, mặc dù chỉ đẹp ở mức bình thường nhưng nếu bán mấy món đồ này cho các cửa hàng đồ cũ nhận hàng cao cấp, cũng có thể kiếm thêm được một khoản tiền vào tài khoản.

Trong sách, khi nguyên chủ rời đi, chỉ có một chiếc vali, có vẻ không mang theo những thứ này, để Trần Mỹ Nghiên được lợi.

Mở cửa ra, Châu Thành và Trịnh Khôn đã canh giữ cửa.

"Nhóm người Trần Thừa Phong về chưa?" Ninh Tiêu Dư hỏi.

Châu Thành: "Cô chủ, đêm qua chỉ có Trần Mỹ Nghiên về sớm, nghe cô ta nói chuyện với người giúp việc, bà cụ Tôn bị nứt xương hông, có lẽ phải nằm viện thêm mấy ngày nữa mới có thể về."

"Ồ." Ninh Tiêu Dư đưa danh sách trong tay cho Trịnh Khôn: "Liên hệ với công ty chuyển nhà giúp tôi, đưa đồ đạc của tôi đến biệt thự Lan Loan nguyên vẹn."

"Vâng, cô chủ."

Hai người nhanh chóng hành động, khi Ninh Tiêu Dư vừa cầm máy tính bảng đến bàn ăn để dùng bữa sáng thì một đội chuyển nhà chuyên nghiệp đã đến, họ tỉ mỉ đóng gói đồ đạc cẩn thận chất lên xe.

Ngay khi khâu chuyển nhà đến bước cuối cùng, Trần Mỹ Nghiên thức dậy.

"Tôi cứ thắc mắc tại sao tối qua lại mặt dày mày dạn muốn tới đây." Trần Mỹ Nghiên đi xuống cầu thang, mỉa mai: "Thì ra không nỡ bỏ mấy thứ lỗi thời này, xem ra ái nữ nhà họ Ninh cũng biết cuộc sống sau này sẽ khó khăn, bắt đầu biết ăn mặc tiết kiệm rồi ha?"

Ninh Tiêu Dư vừa mới ăn xong bữa sáng, nhìn thấy người nọ giương họng súng, cô gần như bật cười thành tiếng: "Sao thế? Chướng mắt à? Xem ra cô có thứ tốt hơn."

Tất nhiên Trần Mỹ Nghiên không có.

15

0

3 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.