0 chữ
Chương 38
Chương 38
Có điều hôm nay đến đã ngửa bài nên chỉ có thể tiếp tục nói chuyện.
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Trần Thừa Phong trở nên sắc bén rồi nói: "Đúng vậy, Tiếu Tiếu nói đúng, Mỹ Nghiên và Thiên Quyến là con của tôi. Nhưng mà..."
"Ninh Khinh Lan, cô biết không, những năm qua dù tôi đạt được thành tựu to lớn, khiến người ta sợ hãi thán phục trong giới kinh doanh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của cô, tất cả cảm giác thành tựu trong cuộc sống của tôi lập tức sụp đổ. Cô luôn tỏ ra coi thường, ngạo nghễ, rõ ràng rất hưởng thụ giá trị mà tôi tạo ra, nhưng lại có thái độ bề trê, không cho là đúng!
Cô ỷ vào gia thế, ngay lúc đầu cô đã không đặt tôi ngang hàng với cô, tôi là đàn ông! Sau khi lấy cô, ngay cả con ruột cũng không được mang họ mình, cô đã bao giờ xem người ngoài nghĩ gì về tôi chưa?
Những năm qua, tôi luôn phải đế ý đến tâm trạng của cô và cha cô, xem sắc mặt của của mấy người, tôi giống như con chó của mấy người vậy, sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào khi được gọi, không một câu phàn nàn!
"Kết hôn nhiều năm như vậy, cô có bao giờ tìm hiểu sự nghiệp của tôi không? Cô có bao giờ chia sẻ với tôi dù chỉ một nửa khó khăn không? Nếu cô có thể khiến tôi có cảm giác mình thuộc về gia đình này trong cuộc hôn nhân thì sao tôi tìm kiếm điều đó ở chỗ người khác hả? Ninh Khinh Lan! Chính cô chỉ biết ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, buộc tôi phải lựa chọn như vậy, từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không xứng làm vợ.
Cho nên, hiện tại tôi chính thức đệ đơn ly hôn với cô. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ nghỉ hết mọi chức vụ ở Ninh thị, trả lại hết nhà họ Ninh mấy người, chúng ta hoàn toàn kết thúc!"
Dưới bàn, Ninh Khinh Lan siết chặt bàn tay đến mức trắng bệch: "Bao năm qua, hóa ra anh luôn nghĩ tôi như thế."
Ninh Tiêu Dư trầm ngâm rồi khẽ cười.
Thú vị.
Trong nguyên tác, lời thoại của Trần Thừa Phong tấn công vào hiện thực tàn khốc thế như sét đánh, lập tức đánh bại phòng thủ tâm lý của Ninh Khinh Lan.
Bây giờ, biết Ninh Khinh Lan đã biết được sự thật, nên lập tức đổi giọng, còn than thân trách phận, đổ hết lỗi lầm lên đầu Ninh Khinh Lan, muốn PUA Ninh Khinh Lan hả?
Một thằng đàn ông hèn hạ, quỷ kế đa đoan.
"Hai đứa con hoang phía sau còn lớn tuổi hơn con tôi, lừa dối nhau hơn 20 năm mà vẫn giả vờ bị oan, da mặt dày ghê."
Ninh Tiêu Dư thản nhiên nói: "Ra vẻ đạo mạo thế, tại sao lúc con hoang ra đời, ông không rời khỏi Ninh thị? Rốt cuộc là ai thiếu ai thì sống không nổi nhỉ?"
Hai chữ "con hoang" vừa nói ra, Nhạc Hương Đông lập tức bị kích động: "Ninh Tiêu Dư, cô ăn nói cho cẩn thận!"
Mắt Trần Thiên Quyến hừng hực lửa, cậu ta xắn tay áo tới gần: "Cô dám lặp lại hai chữ kia không?"
Tôn Hồng Na cũng không ngồi yên nữa, quay đầu hét lớn: "Mẹ cô không sinh cho tôi một đứa cháu trai, không lấy họ nhà tôi, con trai tôi tìm người khác là chuyện đương nhiên! Đó là hương khói nhà họ Trần, gốc rễ nhà họ Trần của tôi! Cha cô đã không cần mẹ cô nữa, hai cô mới là đồ con hoang không có cha!"
Sau khi thành công đánh thức được bộ mặt xấu xí của đám người này, Ninh Tiêu Dư không hề nhiều lời, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện.
Ầm…
Hơn mười giây sau, với tốc độ sét đánh, cửa phòng khách bị đẩy ra, quản gia Vương mặc vest dẫn theo một đội an ninh có trật tự, theo sau là nam nữ thanh niên khí chất lõi đời ôm theo vài tập văn kiện.
"Ông Trần, làm phiền rồi, vì sự an toàn của bà chủ và các cô chủ, chúng tôi phải có mặt trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay."
Quản gia Vương vung tay, đội an ninh đứng thành vòng tròn quanh bàn tiếp khách, từng người vạm vỡ cường tráng mang theo khí thế trấn áp, lập tức đạp cả nhà Thiên Quyến dưới chân, nào dám lộn xộn nữa.
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Trần Thừa Phong trở nên sắc bén rồi nói: "Đúng vậy, Tiếu Tiếu nói đúng, Mỹ Nghiên và Thiên Quyến là con của tôi. Nhưng mà..."
"Ninh Khinh Lan, cô biết không, những năm qua dù tôi đạt được thành tựu to lớn, khiến người ta sợ hãi thán phục trong giới kinh doanh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của cô, tất cả cảm giác thành tựu trong cuộc sống của tôi lập tức sụp đổ. Cô luôn tỏ ra coi thường, ngạo nghễ, rõ ràng rất hưởng thụ giá trị mà tôi tạo ra, nhưng lại có thái độ bề trê, không cho là đúng!
Cô ỷ vào gia thế, ngay lúc đầu cô đã không đặt tôi ngang hàng với cô, tôi là đàn ông! Sau khi lấy cô, ngay cả con ruột cũng không được mang họ mình, cô đã bao giờ xem người ngoài nghĩ gì về tôi chưa?
"Kết hôn nhiều năm như vậy, cô có bao giờ tìm hiểu sự nghiệp của tôi không? Cô có bao giờ chia sẻ với tôi dù chỉ một nửa khó khăn không? Nếu cô có thể khiến tôi có cảm giác mình thuộc về gia đình này trong cuộc hôn nhân thì sao tôi tìm kiếm điều đó ở chỗ người khác hả? Ninh Khinh Lan! Chính cô chỉ biết ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, buộc tôi phải lựa chọn như vậy, từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không xứng làm vợ.
Cho nên, hiện tại tôi chính thức đệ đơn ly hôn với cô. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ nghỉ hết mọi chức vụ ở Ninh thị, trả lại hết nhà họ Ninh mấy người, chúng ta hoàn toàn kết thúc!"
Ninh Tiêu Dư trầm ngâm rồi khẽ cười.
Thú vị.
Trong nguyên tác, lời thoại của Trần Thừa Phong tấn công vào hiện thực tàn khốc thế như sét đánh, lập tức đánh bại phòng thủ tâm lý của Ninh Khinh Lan.
Bây giờ, biết Ninh Khinh Lan đã biết được sự thật, nên lập tức đổi giọng, còn than thân trách phận, đổ hết lỗi lầm lên đầu Ninh Khinh Lan, muốn PUA Ninh Khinh Lan hả?
Một thằng đàn ông hèn hạ, quỷ kế đa đoan.
"Hai đứa con hoang phía sau còn lớn tuổi hơn con tôi, lừa dối nhau hơn 20 năm mà vẫn giả vờ bị oan, da mặt dày ghê."
Ninh Tiêu Dư thản nhiên nói: "Ra vẻ đạo mạo thế, tại sao lúc con hoang ra đời, ông không rời khỏi Ninh thị? Rốt cuộc là ai thiếu ai thì sống không nổi nhỉ?"
Mắt Trần Thiên Quyến hừng hực lửa, cậu ta xắn tay áo tới gần: "Cô dám lặp lại hai chữ kia không?"
Tôn Hồng Na cũng không ngồi yên nữa, quay đầu hét lớn: "Mẹ cô không sinh cho tôi một đứa cháu trai, không lấy họ nhà tôi, con trai tôi tìm người khác là chuyện đương nhiên! Đó là hương khói nhà họ Trần, gốc rễ nhà họ Trần của tôi! Cha cô đã không cần mẹ cô nữa, hai cô mới là đồ con hoang không có cha!"
Sau khi thành công đánh thức được bộ mặt xấu xí của đám người này, Ninh Tiêu Dư không hề nhiều lời, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện.
Ầm…
Hơn mười giây sau, với tốc độ sét đánh, cửa phòng khách bị đẩy ra, quản gia Vương mặc vest dẫn theo một đội an ninh có trật tự, theo sau là nam nữ thanh niên khí chất lõi đời ôm theo vài tập văn kiện.
"Ông Trần, làm phiền rồi, vì sự an toàn của bà chủ và các cô chủ, chúng tôi phải có mặt trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay."
Quản gia Vương vung tay, đội an ninh đứng thành vòng tròn quanh bàn tiếp khách, từng người vạm vỡ cường tráng mang theo khí thế trấn áp, lập tức đạp cả nhà Thiên Quyến dưới chân, nào dám lộn xộn nữa.
15
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
