Chương 131
Vậy Mà Thật Sự Có Xác Rồng!
Grào grừ!
Trong bóng tối, một thân thể to lớn hùng hổ lao vụt về phía anh Vịt.
Căn mắt nhìn lại thì ra đây là một con chó ngao hung mãnh, anh Vịt bỗng chốc cảm thấy toàn thân đều mất hết sức lực, tay chân cũng mềm nhũn cả ra. Nàng nhắm tịt mắt lại, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng phải bỏ mạng tại đây.
Nhưng mà...
Ngay lúc này, Liễu Tử Lãng đột nhiên ra tay. Tuy rằng trong lòng hắn cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng nghĩ đến người bên cạnh chính là nữ thần nước sôi để nguội… Hắn phải liều mạng thôi!
Dưới màn đêm u tối, cũng chẳng biết Liễu Tử Lãng gom góp dũng khí từ đâu, đột nhiên tung một cú đá thẳng lên mình con chó ngao hung hãn kia.
- Gâu gâu…
Sau khi bị đạp văng ra, con chó ngao lập tức lộ ra vẻ hung ác, quay đầu đưa tới một ánh mắt sắc lẻm lên người Liễu Tử Lãng.
- Có giỏi thì đến đây nào! Cái đồ súc sinh, mày có giỏi thì hãy tìm đến tao này!
Dù có phải hi sinh tính mạng thì Liễu Tử Lãng cũng chấp nhận, miễn sao anh Vịt có thể thoát hiểm là được. Hắn nháy mắt ra hiệu cho anh Vịt, sau đó hô lên:
- Chị Nhã! Em hãy chạy nhanh vào cái cửa hông kia đi... Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại bên trong, bây giờ tôi phải dẫn con súc sinh này đi chỗ khác...
Ban ngày tra xét, Liễu Tử Lãng đã nhìn thấy con chó ngao này rồi, nhưng lúc đó nó đang bị xích lại.
Vì để gia tăng tính an toàn, Liễu Tử Lãng đặc biệt mang theo cả một túi đùi gà, chỉ cần gặp phải tình huống như thế này là có thể phát huy tác dụng.
- Đến đây nào! Ở chỗ này của tao có đùi gà thơm phưng phức này, ngoan ngoãn lại đây nào!
Liễu Tử Lãng vừa mở cái túi thịt gà đầy ắp ra, vừa chạy một mạch về phía xa xa, không ngừng dụ dỗ chó ngao.
Grào grừ!
Quả nhiên, cho dù có là chó ngao thì nó cũng chỉ là một con chó, vừa nhìn thấy chỗ đùi gà kia đã lập tức bị thu hút ngay.
- Liễu Tử Lãng, anh…
Anh Vịt vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Nàng không thể nào tin tưởng nổi, vậy mà thật sự có người... chịu xả thân nhảy vào nguy hiểm vì mình.
Nhớ lại, khi con chó ngao vồ tới, trong nội tâm nàng đã trải qua một loạt biến hóa phức tạp. Thậm chí, nàng còn cảm thấy có một tia giải thoát, chí ít, không cần phải tiếp tục khốn đốn trong lốt con gái nữa.
Anh Vịt cảm thấy vô cùng nhục nhã nếu cứ phải mắc kẹt trong thân xác một cô gái thế này mà không thể trở lại đúng giới tính của mình.
Hắn đường đường là anh Vịt uy phong hiển hách cơ mà!
Sao có thể đột nhiên sợ bóng tối cho được, đã thế còn ứa nước mắt, bộ dáng nhu nhược chẳng khác gì một đứa con gái thực thụ?
Thế nhưng lúc trông thấy Liễu Tử Lãng liều mình dẫn chó dữ rời đi, trong lòng anh Vịt đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ. Vốn dĩ, trái tim nàng kiên cường biết bao vậy mà chớp mắt đã mềm nhũn ra rồi. Nàng mơ hồ cảm thấy... cứ tiếp tục làm một cô gái hình như cũng rất tốt!
- Chị Nhã! Mau vào trong đó đi! Tôi không cầm cự được bao lâu nữa đâu...
Từ xa xa nhìn lại, Liễu Tử Lãng thấy anh Vịt vẫn còn ngơ ngác đứng đó thì không khỏi nóng nảy hô to.
- À, ừ... Liễu Tử Lãng, anh cũng phải cẩn thận đấy!
Anh Vịt cau mày, siết chặt nắm đấm, trong lòng không khỏi lo lắng cho Liễu Tử Lãng một phen.
Có điều nếu như lúc này nàng không nghĩ ra biện pháp trốn đi, thì sự mạo hiểm của Liễu Tử Lãng sẽ phải uổng phí mất.
Nhanh chóng chạy tới cửa hông, nàng phát hiện quả nhiên nó đã bị khóa rồi.
- Nghĩ rằng cứ khóa lại thì tôi sẽ không vào được sao?
Anh Vịt khẽ cắn răng, móc trong túi ra một cái kẹp giấy. Tuy rằng nàng đã biến thành con gái, nhưng tay nghề mở khóa này không những không bị mai một mà ngược lại... giống như càng thêm thành thạo hơn.
Mấy tiếng lách cách vang lên!
Ổ khóa nhanh chóng bị mở ra, nàng vội vã lách người vào. Vì không dám bật đèn nên nàng chỉ có thể tự mình dò dẫm trong hành lang sâu hút, tối tăm không chút ánh sáng này.
Lại nói về Liễu Tử Lãng...
Hắn vừa nhìn thấy anh Vịt đã vào trong, liền dùng sức ném hết toàn bộ chỗ đùi gà mình có ra xa nhất có thể. Con chó dữ lập tức bị dụ đi...
Sau đó, hắn cũng vội vàng trở lại rồi chui tọt vào cửa hông đã được anh Vịt mở sẵn.
- Chị Nhã! Chị Nhã ơi...
Liễu Tử Lãng vừa cẩn thận men theo bờ tường mà đi, vừa nhỏ giọng gọi anh Vịt.
Trùng hợp làm sao, trong lúc này lại mơ hồ có ánh đèn pin từ ngoài rọi vào, theo đó có thể dễ dàng trông thấy vài bóng người đang đi tới đi lui, hiển nhiên chính là mấy tay bảo vệ sau khi nghe được động tĩnh mới chạy qua đây kiểm tra.
- Phù! Thật nguy hiểm! Nếu chậm thêm một chút sợ là đã bị mấy nhân viên bảo vệ kia bắt gặp rồi. Chết tiệt, rõ ràng ban ngày con chó dữ đó luôn bị xích cơ mà, sao đến tối lại thả ra làm gì? Lát nữa rời khỏi nhất định phải cẩn thận hơn mới được. May mắn chỗ đùi gà kia không uổng phí...
Một bên cẩn thận đi về phía trước, một bên Liễu Tử Lãng không ngừng gọi anh Vịt.
- Tôi ở đây này Liễu Tử Lãng!
Sau khi đi được một hai phút, Liễu Tử Lãng liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt truyền ra từ căn phòng bên cạnh.
Cọt kẹt!
Liễu Tử Lãng vội vàng mở cửa ra, quả nhiên trông thấy anh Vịt đang nấp bên trong.
- Ngoài đó tối như vậy, tôi có chút... có chút sợ. Thế nên tôi mới trốn ở đây trước, sau đó chờ anh đến tìm tôi...
Vừa thấy Liễu Tử Lãng đi vào, anh Vịt không kìm lòng được bổ nhào tới.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên ôm lấy hắn như vậy. Nàng chỉ biết hiện tại mình rất sợ, vô cùng sợ hãi, trong lúc này... chỉ có mỗi Liễu Tử Lãng mới có thể khiến nàng cảm thấy an lòng, khiến nàng cảm thấy chân thật.
- Chị Nhã! Đừng sợ! Đừng sợ!... Đã có tôi đây rồi...
Liễu Tử Lãng vỗ vỗ lưng nàng an ủi một lúc, cảm nhận được hai khối thịt mềm mại đè ép lên ngực mình, trong lòng cũng sinh ra cảm giác khó diễn tả thành lời.
Cái cảm giác này, chính là cảm giác được người khác dựa vào.
Từ trước đến nay, những cô bạn gái mà hắn quen biết, hết thảy đều thuộc loại "phong hoa tuyết nguyệt", hai người chỉ đơn giản tán gẫu, dạo chơi linh tinh mà thôi.
Xưa nay Liễu Tử Lãng chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác kỳ diệu thế này, vừa làm hắn động lòng lại đau lòng, làm hắn thức tỉnh bản năng muốn bảo vệ người con gái mình yêu.
Vẻ điềm đạm đáng thương đó của anh Vịt đã xúc động đến nơi mềm mại nhất trong tim Liễu Tử Lãng. Hắn âm thầm thề, cả cuộc đời này... nhất định phải bảo vệ cô ấy cho thật tốt.
- Liễu Tử Lãng à, hay là chúng ta ra ngoài trước được không? Trong này... thật đáng sợ quá!
Con chó dữ lúc nãy đã hù cho anh Vịt sợ mất mật rồi, trong nháy mắt tố chất con gái liền chiếm cứ chủ đạo, ngay cả việc đi tìm vảy rồng cũng chẳng còn hứng thú nữa.
- Không được! Chúng ta nhất định phải tìm vảy rồng chữa bệnh cho em. Em hãy yên tâm đi Nhã à! Đã có Liễu Tử Lãng tôi ở đây rồi, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào...
…
Sau đó, Liễu Tử Lãng nhận ra, dường như trong này có thiết bị ngăn sóng, máy bộ đàm hoàn toàn không bắt được chút tín hiệu nào, ngay cả điện thoại di động cũng bị quấy rầy nốt.
Liễu Tử Lãng muốn cầu viện Chu Vân Kỳ nhưng không có kết quả, chỉ đành dựa vào ấn tượng trong đầu về bản đồ của sở nghiên cứu, vừa dẫn theo anh Vịt đang lo lắng hãi hùng, vừa chầm chậm lần mò đi về phía kho lạnh.
Có một điều may mắn là, dù buổi tối sở nghiên cứu không mở đèn, nhưng dựa vào ánh sáng phát ra từ bảng hướng dẫn phòng cháy trong hành lang, vẫn có thể lờ mờ chỉ đường cho Liễu Tử Lãng đi thẳng đến kho lạnh.
- Đã tới rồi! Chị Nhã, nơi này chính là kho lạnh.
Sau khi nhìn thấy bảng tên ghi hai chữ kho lạnh, Liễu Tử Lãng không khỏi kích động nói với anh Vịt.
Thế nhưng, lúc hắn nhìn vào cánh cửa kho lạnh đang đóng kín mít thì lại xoắn xuýt cả lên:
- Kho lạnh đã bị khóa rồi, hơn nữa... cái khóa to tướng này... hình như không dễ cạy chút nào. E là chúng ta... vẫn phải vào đó qua đường thông gió thôi.
- Là ở đây sao?
Anh Vịt hời hợt liếc nhìn cửa kho lạnh một cái, lập tức cười nói ngay:
- Không cần lo lắng, tôi có thể mở được loại khóa này!
Dứt lời, anh Vịt liền lấy kẹp giấy lúc nãy ra, tay nghề rèn giũa bao nhiêu năm không phải khoe khoang, chỉ cần dùng mấy phút, lạch cạch vài tiếng... thì cửa lớn kho lạnh đã được nàng mở ra thành công.
Đối với anh Vịt mà nói, mấy loại ổ khóa bình thường này đều chẳng thể làm khó nàng, chỉ cần một chút thời gian là xong xuôi ngay, cái khó chính là mấy loại kiểm tra vân tay hay giác mạc kia kìa...
- Xác rồng! Trời ạ! Vậy mà thật sự có xác rồng...
Cửa kho vừa mở, đèn bên trong cũng tự động bật lên, Liễu Tử Lãng vừa đưa mắt nhìn vào liền thấy ngay một bộ xác rồng dài tầm bảy, tám mét bị đông cứng đờ, đang nằm chiễm chệ giữa kho lạnh.
------------------------
Dịch: Ánh Châu
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
6
1
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
