Chương 127
Dựa Vào Cái Gì Bắt Tôi Kêu Hả?
Nghe mọi người nói, trên thế giới này có một ông lão "rất có lòng nhân ái" lại "rất vô lương tâm", mọi người gọi ông ta là Nguyệt Lão, trên tay ông ta có một món đồ gọi là "dây tơ hồng".
Kết nối những người có tình với nhau, làm cho người có tình trở thành thân thuộc, trở thành một giai thoại hoan hỉ, thật là chuyện tốt biết bao!
Thế nhưng, nếu như trói hai kẻ "oan gia" vào một chỗ thì cho dù bọn họ có căm ghét hay thù hận lẫn nhau đến thế nào cũng chẳng thể tách ra được. Thông thường người ta hay gọi trường hợp này là "nghiệt duyên".
Tiêu Tác Thu ngồi trên giường, nghe âm thanh nước chảy truyền ra từ phòng tắm, còn có giọng hát khó nghe của Lý Tao cứ mãi vang lên, đột nhiên cảm thấy hết sức đau đầu.
- Hôm nay mình cố gắng mang Lý Tao về nhà rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu cứ thế này thì cha mẹ sẽ không còn tiếp tục hỏi chuyện của mình nữa chứ?
Cảm thấy có chút mê man, trong lĩnh vực học tập, nghiên cứu và làm việc, đối với Tiêu Tác Thu đều như nước chảy thành sông, hoàn toàn là một con đường bằng phẳng, không có bất cứ điều gì có thể làm khó nàng.
Nhưng mà, một khi động chạm đến vấn đề đời sống cùng với quan hệ giao tiếp giữa con người với nhau, nàng lại không cách nào nắm chắc được, đến cùng phải làm sao mới có thể tỏ ra đúng mực chứ?
Cũng không thể hoàn toàn căn cứ vào sách vở rồi áp dụng một cách máy móc được, lại không thể miễn cưỡng bản thân một mắt nhắm một mắt mở cho qua như vậy được.
- Muốn làm người thật không dễ dàng chút nào! Nếu sớm biết. . . thì năm năm trước, mình nên nhường cho Vãn Thu, hà cớ gì mình lại phải ở nơi này chịu tội chứ?
Vào lúc này, Tiêu Tác Thu cảm thấy hối hận với quyết định ban đầu, cùng đấu đá tranh giành với Tiêu Vãn Thu hơn hai mươi năm, cuối cùng em ấy thỏa hiệp. . . để rồi sau đó người chịu tội lại là bản thân mình.
- Lu la lá lù là lá lu là lu la lế…Ta yêu tắm rửa! Da dẻ sạch sẽ. . .
Trong phòng tắm, tiếng hát của Lý Tao cứ vang vọng không ngừng khiến cho Tiêu Tác Thu càng thêm phiền lòng.
- Lý Tao, anh tắm cái gì mà lâu như vậy?
Tiêu Tác Thu nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
- Tắm rửa ấy mà! Chính là một chuyện vui lớn của đời người, cô thử nghĩ lại xem. . . Cả ngày hôm nay tôi bồi tiếp cô nào là mua sắm, nào là đi dạo, lại còn phải bồi tiếp cha mẹ cô trò chuyện suốt một buổi tối. Hiện giờ được nằm trong bồn tắm lớn ấm áp thế này, đương nhiên phải cho cơ thể được thoải mái thư giãn một chút rồi! Chậc chậc chậc. . . Phải nói là cả người lẫn đầu óc đều được thả lỏng! Nếu lúc này, bà xã thân yêu của tôi có thể vào đây giúp mát-xa thì thật đúng là. . . chẳng khác gì thần tiên. . .
Lý Tao nói như thể "kẻ ngốc nói mê".
- Anh cứ việc nằm mơ đi! Lý Tao, tắm nhanh rồi ra đây cho tôi, còn nữa. . . cấm hát, khó nghe chết đi!
Tiêu Tác Thu tỏ ra cực kỳ ghét bỏ.
- Tôi hát thế nào?
Lý Tao nằm trong bồn tắm, cười xấu xa một tiếng, sau đó hỏi dò Tiêu Tác Thu:
- Không đúng rồi! Căn cứ theo các chuyên gia đã điều tra, đám đàn bà con cái các cô trong lúc đang tắm, ít nhất cũng có một nửa số người sẽ vừa tắm vừa hát, còn nửa kia sẽ vừa tắm vừa ZW (1)! Chẳng lẽ cô không hát khi đang tắm sao?
- Đương nhiên tôi không hát. . .
Tiêu Tác Thu vừa trả lời theo bản năng, bỗng nhận ra không ổn liền ngậm miệng.
- Ồ! Hóa ra cô là loại người thuộc nửa kia à!
Giọng nói của Lý Tao giống như đột nhiên tỉnh ngộ ra vậy.
- Cái gì mà nửa kia, Lý Tao, anh. . . anh dám bẫy tôi?. . . Lúc tôi tắm tất nhiên sẽ tuyệt đối không làm những hành động như vậy.
Chớp mắt, mặt Tiêu Tác Thu liền đỏ hết lên nhưng vẫn gân cổ cãi.
- Được rồi! Cô căng thẳng như vậy làm gì? Nói thế nghĩa là cô… cô thuộc loại người thích hát trong lúc tắm phải không? Cho cô một cơ hội sửa lại câu trả lời vừa nãy đó!
Lý Tao nói như thể bản thân đã ban phát thiện tâm gì đó vô cùng to lớn vậy.
- Phải. . . Thì sao? Ngày nào tắm tôi cũng hát. . .
Tiêu Tác Thu bất đắc dĩ đáp, không thể làm gì khác ngoài việc chọn một thứ nhẹ nhàng hơn giữa hai thứ tệ hại.
- Nếu thế thì cô đã hát bài gì trong lúc tắm thế? Thử hát một bài cho tôi nghe xem, quen biết với cô nhiều năm như vậy mà chưa từng được nghe cô hát qua lần nào!
Lý Tao cảm thấy lòng tin cũng dâng lên kha khá.
- Tại sao tôi phải hát cho anh nghe chứ?
Tiêu Tác Thu hiển nhiên không chấp nhận.
- Nói vậy tức là cô không biết hát, thế thì trong lúc tắm…..
- Lý Tao, anh. . . không phải như anh nghĩ, tôi hát là được chứ gì!
- Vậy thì hát một bài nghe xem. À đúng rồi! Tôi muốn nghe bài hát “khách quan không thể được” ấy!. . .
- Tên bài hát kiểu gì thế? Tôi không biết hát bài này.
- Không sao, tôi có thể dạy cô mà! Đến đến đến. . . Tôi làm mẫu, cô hát theo tôi nhá!
Dứt lời, Lý Tao cất giọng cợt nhả hát:
- Khách quan không thể được, ngài dựa vào càng lúc càng gần rồi, ánh mắt ngài nhìn đi đâu thế kia, lại còn làm bộ bình tĩnh như vậy. . .
- Phụt! Ca từ. . . ca từ buồn nôn như thế, muốn hát tự anh hát đi. . . Tôi sẽ không bao giờ hát!
. . .
Sau một lúc náo loạn như thế, tinh thần Lý Tao thoải mái hơn nhiều, cả người quấn khăn tắm của Tiêu Tác Thu đi ra.
- Này! Lý Tao, sao anh lại không mặc quần áo?
Tiêu Tác Thu trợn to hai mắt nhìn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng trông thấy "mỹ nam tắm rửa", đối tượng còn là Lý Tao một thân tao khí bức người nhưng lại vô cùng đẹp trai hệt như tiểu bạch kiểm.
- Phải có quần áo tôi mới mặc được chứ! Tôi không có áo ngủ, đành tạm thời dùng khăn tắm của cô quấn tạm một chút vậy!
Lý Tao nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
- Sớm biết vậy, trước đó mua nhiều thêm mấy bộ nữa, cũng mua một bộ đồ ngủ cho anh. Thế nhưng, anh như vậy. . . tôi. . . tôi sao có thể yên tâm ngủ được?
Tiêu Tác Thu lúng túng chỉ vào Lý Tao.
- Việc này tôi không quản được, vả lại tôi cũng buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây!
Lúc này, Lý Tao đã triệt để tuyệt vọng rồi, nằm xuống cái đệm được trải trên đất, cứ thế gối hai tay lên đầu.
- Tôi nói cho anh biết, Lý Tao, nếu như nửa đêm anh dám mò lên giường tôi, thì coi chừng tôi. . . đạp cho anh một cước.
Cuối cùng, sau khi cảnh cáo, uy hiếp Lý Tao một phen, Tiêu Tác Thu mới nằm lên giường, vừa tự mình đắp chăn xong xuôi thì...
Đột nhiên ngay lúc này, ngoài cửa phòng bỗng truyền đến một loạt âm thanh loạt xoạt nho nhỏ.
- Xuỵt! Lý Tao, đừng nói chuyện!
Tuột xuống giường, Tiêu Tác Thu chạy đến cạnh cửa rồi dán sát tai vào, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe được ngoài cửa. . .
- Bà xã, ôi chao! Bà làm cái gì vậy chứ? Tới rình con gái như vậy, hình như. . . chuyện này không được tốt lắm đâu!
Tiêu lão đầu đứng ngoài cửa, nhỏ giọng khuyên vợ.
Thế nhưng, Tiêu mẫu ngược lại không nghe còn lườm cho một cái rồi nói rằng:
- Tôi không chính tai nghe một chút, làm sao biết hai người bọn nó có phải là vợ chồng thật không? Sao có thể biết được con gái chúng ta có hạnh phúc không chứ? Làm mẹ quan tâm con gái thì có cái gì sai hả?
- Không sai! Không sai. . . nhưng mà. . . bà không sợ bị con gái phát hiện sao?
Tiêu lão đầu nói với vẻ đầy lo lắng.
- Sợ cái gì chứ? Tôi đã khóa cửa rồi, tuyệt đối không thể mở ra từ bên trong. Vì vậy không thể nào phát hiện được chúng ta. . . Chờ sáng sớm mai tôi sẽ mở khóa. . .
Tiêu mẫu chỉ chỉ lên cửa, quả nhiên trên đó có một cái khóa, cánh cửa này không cách nào khóa trái từ bên trong nhưng mà bên ngoài đã được thêm một cái khóa vô cùng chắc chắn.
- Ồ? Bên trong. . . tại sao không có động tĩnh gì nhỉ? Lẽ nào, hai đứa nó không làm gì hết mà đi ngủ sớm như vậy?
Tiêu mẫu nghi hoặc hỏi.
Những câu nói này đều bị Tiêu Tác Thu nghe thấy hết, nàng nhíu nhíu mày, quyết định phải triệt để diệt trừ nghi ngờ của mẹ với mình mới được.
Kết quả là, Tiêu Tác Thu đi đến trước mặt Lý Tao, nhỏ giọng nói với hắn:
- Lý Tao, lên giường!
- Ồ? Tiêu Tác Thu, cô vừa nói gì thế? Bảo tôi lên giường? Lẽ. . . lẽ nào cô muốn ngủ trên đất?
Lý Tao có chút không hiểu ra sao.
- Không! Tôi cũng sẽ ngủ trên giường, kêu anh lên thì anh cứ lên đi, còn nhiều lời như vậy làm gì?
Tiêu Tác Thu nắm Lý Tao kéo lên, sau đó nhỏ giọng nói:
- Cha mẹ tôi đều đang nghe trộm ngoài cửa, một lát nữa anh hãy cố gắng hết sức lắc lư giường, sau đó. . . lại kêu lên a a mấy tiếng, biết chưa?
- Mịa kiếp! Dựa vào cái gì bắt tôi kêu hả?
Vừa nghe thấy lời này, Lý Tao lập tức từ chối, kiên quyết không làm.
- Chú thích:
(1) ZW là từ lóng trên mạng TQ, có hai nghĩa: 1. ZW =自慰 = kích dục. 2. ZW = tự an ủi, tự kỷ.
------------------------
Dịch: Ánh Châu
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
11
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
