Chương 125
Vãn Thu? Tác Thu?
- Ồ? giọng nói này hình như có chút không đúng!
Nhìn thấy Tiêu Tác Thu giống như đột nhiên biến thành người khác, Lý Tao ngay lập tức hiểu ra, người đang đứng trước mắt mình... hoàn toàn không phải Tiêu Tác Thu, mà là... Tiêu Vãn Thu.
- Đúng vậy! Lý Tao, em đến rồi đây.
Khóe môi xinh xinh nhoẻn cười thật tươi, Tiêu Vãn Thu vẫn luôn dịu dàng như thế.
Vì vậy, dù cho Tiêu Vãn Thu không nói lời nào, chỉ đơn thuần nhìn những thay đổi trên mặt thôi thì Lý Tao cũng biết... linh hồn bên trong thân thể này đã không còn là nữ ma đầu lúc nào cũng đối nghịch với mình nữa.
Thế nhưng, không biết tại sao...
Trước đây, mỗi lần có thể nhìn thấy Tiêu Vãn Thu thì Lý Tao đều tràn ngập hưng phấn và kích động, nhưng mà hôm nay, Lý Tao... đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, chính hắn cũng không rõ ràng vì sao lại như vậy.
- Sao thế? Lý Tao, hình như nhìn thấy em xuất hiện anh không hề vui vẻ gì?
Tâm tư Tiêu Vãn Thu vô cùng tỉ mỉ, lập tức nhận ra ngay điểm khác thường của Lý Tao.
Sau đó, Tiêu Vãn Thu lại nhìn bốn phía căn phòng một chút, rồi cúi xuống nhìn thấy bộ đồ ngủ quyến rũ trên người mình.
- Ồ! Sao... sao em lại mặc áo ngủ khiêu gợi thế này? Còn là ở... ở trước mặt anh nữa?
Thông minh như Tiêu Vãn Thu đương nhiên đã hiểu ra chút gì đó, nàng cười hì hì ngồi xuống trước mặt Lý Tao, hỏi:
- Lý Tao, anh đã thành công rồi sao?
- Thành công đấy à?
Lý Tao sững sờ, sau đó mới cười khổ một tiếng nói rằng:
- Có thể nói như vậy đi!
- Có nghĩa là, tối hôm nay... chị ấy đồng ý ngủ cùng anh?
Tiêu Vãn Thu có chút không tin hỏi.
- Còn không rõ ràng ư? Nếu không, anh làm sao có khả năng xuất hiện ở đây, đứng trong căn phòng này?
Lý Tao miễn cưỡng nói một cách ngang ngạnh.
Thế nhưng, rất tiếc Tiêu Vãn Thu lại là người hiểu hắn nhất trên thế giới này!
Hầu như chỉ cần liếc nhìn một cái, Tiêu Vãn Thu đã nhận ra tâm tư thật sự của Lý Tao, sau đó nói rằng:
- Anh không phải đang đứng, mà là nằm trên đất... trông anh hệt như đang làm nũng vậy! Lý Tao, có phải vừa nãy anh đã làm nũng với chị em phải không? Em không hề đoán sai chứ?
- Làm nũng? Em đang đùa đấy sao? Anh đường đường là một người đàn ông sao có thể đi làm nũng với một cô gái được?
Lý Tao tiếp tục mạnh miệng.
- Vậy tại sao chị ấy lại phải trải chăn đệm trên đất thế?
Tiêu Vãn Thu chớp chớp đôi mắt trong veo to tròn vô cùng đáng yêu, ánh mắt trong suốt như thể đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
- Thôi được rồi! Vãn Thu, thật ra anh và chị của em không hề xảy ra chuyện gì cả. Em có cảm thấy... anh là một gã đàn ông rất vô dụng không?
Lý Tao bước lên phía trước mấy bước, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Vãn Thu. Wow! Cái cảm giác này, so với nắm tay của Tiêu Tác Thu thì hoàn toàn không hề giống nhau.
Một bàn tay vô cùng mềm mại, còn một cái khác thì lại cực kỳ lạnh lẽo.
- Sẽ không đâu! Em biết chị của em không phải là người có thể dễ dàng theo đuổi. Hơn nữa, anh cũng đã có thể bước chân vào căn phòng này rồi. Lý Tao, anh hãy cố lên nha! Em tin rằng chẳng cần bao lâu nữa anh nhất định có thể thành công.
Nụ cười thật tươi lại rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp, Tiêu Vãn Thu làm một động tác mời thật điệu nghệ, giọng nói êm ái thoát ra từ hai cánh môi hồng vang lên:
- Đến đây khiêu vũ với em đi! Đã rất lâu rồi hai chúng ta không khiêu vũ cùng nhau...
- Được thôi! Hôm nay em muốn nhảy bản nào?
Lý Tao lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm nhạc đệm.
- Ừm... Để em nghĩ xem...
Một ngón tay trắng muốt đặt trên đôi môi phấn hồng, Tiêu Vãn Thu nghiêm mặt, hàng mày liễu hơi chau lại, suy nghĩ một giây đồng hồ rồi gật đầu nói với nụ cười thật tươi trên môi:
- Lý Tao, anh có thể nhảy cùng em bản “hôn lễ trong mộng” được không?
- Được, tất nhiên không thành vấn đề.
Lý Tao đứng dậy, trong điện thoại di động phát ra tiếng dương cầm êm ái, trầm bổng theo khúc “hôn lễ trong mộng”, hắn chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc eo thon của Tiêu Vãn Thu.
Thoáng ngửi thấy mùi hương dìu dịu trên người nàng, hai người từng bước từng bước theo nhịp điệu, đi về phía trước, lùi về phía sau, hơi xoay đầu, mắt đối mắt.
Ánh mắt giao nhau!
Cũng đã gần năm năm rồi!
Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, trong cái đêm hôm ấy.
Kỳ thực Tiêu Vãn Thu vẫn luôn không hề nói ra, vốn là buổi tối hôm ấy, sau khi nhảy xong bản nhạc cuối cùng, nàng dự định đó sẽ là lần khiêu vũ cuối của đời mình trước khi nàng nhảy xuống con sông đào bên đường mà quyên sinh.
Thế nhưng...
Vừa khéo chính là, tối đó, nàng lại vô tình gặp gỡ Lý Tao, một con người đã xua đuổi bóng tối vô cùng vô tận kia, triệt để thắp sáng lên một nửa cuộc sống của nàng.
Đó là lý do mà kể từ đó về sau, nàng đã thỏa thuận với Tiêu Tác Thu, nàng đồng ý... đồng ý nhường một bước, thoái lui ra sau, sẽ không tùy tiện ra ngoài trong một khoảng thời gian dài, tặng quyền chủ động điều khiển thân thể cho Tiêu Tác Thu.
Hai linh hồn không ngừng giành giật, tranh đoạt với nhau một thân thể, có ý nghĩa gì đâu?
Từ khi sinh ra, các nàng đã bắt đầu tranh đấu lẫn nhau để giành quyền điều khiển thân thể này.
Đều muốn trở thành chủ nhân duy nhất, đều muốn làm một người con gái hoàn chỉnh chân chính.
Nhưng mà cuộc chiến giữa hai linh hồn khiến cơ thể không chịu nổi gánh nặng, thậm chí còn xuất hiện hành vi thất thường, hai nhân cách cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rối loạn tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.
Vì lẽ đó, Tiêu Vãn Thu mới muốn kết thúc hết thảy những thứ này, nhưng mà...
Bởi vì sự xuất hiện của Lý Tao đã thay đổi tất cả, mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn.
Kể từ đó, Tiêu Vãn Thu rất ít khi ra ngoài, nàng đã tặng cơ thể này cho Tiêu Tác Thu, mà bản thân nàng thì... chỉ âm thầm trốn trong màn đêm thăm thẳm, chờ đợi sau khi Tiêu Tác Thu ngủ rồi mới có thể lặng lẽ đi ra gặp mặt Lý Tao.
Tuy rằng chỉ được gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng mà đó lại là khoảng thời gian có ý nghĩa nhất với nàng.
- Lý Tao...
Được cùng khiêu vũ với Lý Tao như vậy, ánh mắt Tiêu Vãn Thu đặt biệt trở nên rất nhu hòa, rất dịu dàng.
Đây là ở trong phòng mình!
Nàng cũng từng ảo tưởng qua vô số lần, có thể được khiêu vũ với Lý Tao ở trong phòng mình, được Lý Tao ôm ấp, thậm chí cùng... Lý Tao hôn môi...
Hôn môi!
Đó là một cảm giác như thế nào đây?
Đôi môi của người con trai và người con gái từ từ chạm vào nhau.
Có người nói, khi hai đôi môi ấy chạm vào nhau sẽ có một loại cảm giác như điện giật.
Thật sự, như vậy sao?
Nghĩ tới đây, trái tim Tiêu Vãn Thu không ngừng nhảy loạn trong lồng ngực, rộn ràng như một chú nai con...
Trên mặt nàng đột nhiên nóng ran, hai vệt đỏ ửng chầm chậm từ gò má lan ra, sau đó cả gương mặt đều đỏ bừng lên, thẹn thùng đến không gì tả nổi.
“Hôn lễ trong mộng”
Đó là một làn điệu đặc biệt yên bình, có thể khiến cho tâm trạng người nghe trở nên tĩnh lặng, bình thản như nước.
Nhưng mà, hiện tại trong lòng Tiêu Vãn Thu lại bị nhấc lên vạn trượng sóng lớn, có một cỗ cảm xúc bị đè nén rất lâu rất lâu, hiện tại lại bị vỡ ra rồi bùng lên thật mãnh liệt.
- Vãn Thu, em... em sao vậy? Sao bỗng dưng cơ thể em lại trở nên nóng như thế? Có phải là bệnh rồi không?
Lý Tao cũng phát hiện biến hóa rõ ràng của Tiêu Vãn Thu, nhịp tim của nàng đập rất nhanh, mặt nàng nóng hầm hập, đôi mắt mông lung của nàng... không dám nhìn mình...
- Không, em không sao cả...
Tiêu Vãn Thu bỗng quay người đi, hai tay đè lên trước ngực, nàng nhắm nghiền mắt lại... Nàng muốn trở vào... Chị ơi, chị mau ra đây đi! Em... em sợ lắm! Em không dám tiếp tục ở lại đây nữa, xin chị hãy mau ra đây đi! Nếu còn tiếp tục như vậy, em sợ...
Nhưng mà, một phút trôi qua.
Tiêu Tác Thu vẫn không hề xuất hiện. Trong đời Tiêu Vãn Thu chưa từng trải qua cảm giác như vậy, ngày trước khi nàng đối mặt với Lý Tao đều là tình cảm yêu thương nồng đậm, thế nhưng... chưa bao giờ xuất hiện cảm giác kỳ quái như vậy, cơ thể trở nên rất lạ lùng.
Nàng xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn lý tao.
- Vãn Thu, em sao thế?
Tiêu Vãn Thu trước mắt, vừa ôn nhu lại quyến rũ, khoác lên người chiếc áo ngủ mỏng manh khiêu gợi, quả thực chính là người con gái hoàn mỹ trong lòng Lý Tao.
- Em... Lý Tao, anh có thể hôn em một cái được không?
Nắm chặt hai tay, Tiêu Vãn Thu cuối cùng vẫn nói ra câu này.
- Muốn anh... hôn em? Vãn Thu, trước đây không phải em đã từng nói, không được Tiêu Tác Thu cho phép trước, chúng ta không thể...
Nhưng mà, Lý Tao còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Vãn Thu đột ngột xông lên dùng miệng ngăn lại, những lời phía sau đã bị nuốt chửng giữa hai làn môi.
------------------------
Dịch: Ánh Châu
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
12
1
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
