0 chữ
Chương 9
Chương 9
Bách Duyệt cúi nhìn ly soda chanh trong tay, trông cũng lấp lánh đáng yêu đấy... Nhưng mà, soda thì vẫn là soda. Màu sắc trong veo, có tạt lên người người ta cũng chỉ hơi ướt một chút, trông chẳng thảm hại tẹo nào. Thế thì làm sao mà khiến nam nữ chính “tình trong như đã” được đây?
Nói đi cũng phải nói lại, dù Bách Duyệt đọc truyện gốc kiểu “bỏ qua hết phần yêu đương”, cô cũng khá có cảm tình với nữ chính. Nhưng nam chính thì… thật lòng chẳng có mấy thiện cảm. Chủ yếu là vì… cái thiết lập nhân vật của anh ta nó quá vi diệu rồi.
Vừa giả vờ là Alpha, vừa giấu kín thân phận Omega của mình, lại còn cố gắng giữ khoảng cách với nữ chính vì “tình yêu giữa hai Alpha” vẫn còn là đề tài hơi hiếm ở xã hội hiện tại.
Là một người đồng tính nữ (LES), trong thế giới trước kia của mình, Bách Duyệt cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, nên theo lý mà nói thì cô hoàn toàn có thể đồng cảm với nam chính. Nhưng vấn đề là — cô đâu có người yêu! Nếu mà có rồi á? Thì phải come out liền tay, hôm nay come out, ngay bây giờ come out! Trên đời này làm gì có gì quan trọng hơn người mình yêu chứ!
Vì thế, đối với hành vi giấu giấu giếm giếm của nam chính, Bách Duyệt có hơi... ừm, khó chịu. Trong đầu chỉ có một câu: anh không xứng với nữ chính nhà người ta đâu!
Thế mà giờ cô lại phải giúp đẩy họ đến với nhau? Bách Duyệt thật sự thấy lương tâm mình hơi hơi nhói đau...
Nhưng nếu không làm đúng theo kịch bản, cô sẽ không thể quay về nhà! Dù sao đi nữa, đến lúc đóng vai phản diện, vẫn phải đóng! Cũng may hôm nay trời nóng, dù có bị tạt nước đá thì chắc cũng không lạnh đến chết. Lúc tạt cố gắng nhắm váy mà tạt, đừng tạt trúng mặt nữ chính là được.
Dù sao thì — Bách Duyệt tuy sắm vai phản diện, nhưng không phải tự nguyện, nên cô tuyệt đối không muốn làm tổn thương ai thật sự.
Chỉ là… từ trước tới giờ cô chưa từng làm chuyện xấu nào, giờ bỗng dưng phải chơi ác một phát, khiến tim vừa run vừa... hí hửng. Cơ mà bao nhiêu kích động ấy đều bay sạch khi ly rượu vang trong tay cô bị đổi thành soda chanh.
Không được! Đây là chuyện liên quan đến việc trở về nhà! Một chút trắc trở cỏn con sao có thể khiến mình gục ngã được? Tạt, vẫn phải tạt!
Bách Duyệt cắn răng hạ quyết tâm. Cô đưa lại ly soda chanh cho Trần Mộng Di cầm, còn bản thân thì bắt đầu xoay bánh xe lăn, chuẩn bị tìm vị trí "ra tay". Mà nói thật, trong truyện gốc, không hiểu Bách Duyệt kia làm cách nào mà vừa ngồi xe lăn vừa có thể tạt thẳng một ly rượu vào giữa ngực nữ chính được.
Phải dùng sức mạnh cỡ nào chứ! Chưa kể nếu góc tạt sai lệch là rượu sẽ văng ngược lên người mình luôn ấy chứ.
Đúng là trong tiểu thuyết thì chẳng cần quan tâm đến tiểu tiết thực tế...
Sau một hồi xoay bánh xe mệt muốn gãy tay, Bách Duyệt bắt đầu thở dốc. Trần Mộng Di thấy vậy, liền bước đến nắm lấy tay đẩy sau lưng xe cô.
“Bách Duyệt, chị định đi đâu đấy?” Tiện tay, cô còn đặt luôn ly soda chanh lên bàn kế bên.
Bách Duyệt thấy thế mà suýt trợn trắng mắt! May mà Trần Mộng Di mấy năm nay luyện thành tuyệt kỹ đọc tâm qua ánh mắt, liếc cái đã hiểu ngay: ồ, chị vẫn còn nhớ cái ly này cơ à?
Nói đi cũng phải nói lại, dù Bách Duyệt đọc truyện gốc kiểu “bỏ qua hết phần yêu đương”, cô cũng khá có cảm tình với nữ chính. Nhưng nam chính thì… thật lòng chẳng có mấy thiện cảm. Chủ yếu là vì… cái thiết lập nhân vật của anh ta nó quá vi diệu rồi.
Vừa giả vờ là Alpha, vừa giấu kín thân phận Omega của mình, lại còn cố gắng giữ khoảng cách với nữ chính vì “tình yêu giữa hai Alpha” vẫn còn là đề tài hơi hiếm ở xã hội hiện tại.
Là một người đồng tính nữ (LES), trong thế giới trước kia của mình, Bách Duyệt cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, nên theo lý mà nói thì cô hoàn toàn có thể đồng cảm với nam chính. Nhưng vấn đề là — cô đâu có người yêu! Nếu mà có rồi á? Thì phải come out liền tay, hôm nay come out, ngay bây giờ come out! Trên đời này làm gì có gì quan trọng hơn người mình yêu chứ!
Thế mà giờ cô lại phải giúp đẩy họ đến với nhau? Bách Duyệt thật sự thấy lương tâm mình hơi hơi nhói đau...
Nhưng nếu không làm đúng theo kịch bản, cô sẽ không thể quay về nhà! Dù sao đi nữa, đến lúc đóng vai phản diện, vẫn phải đóng! Cũng may hôm nay trời nóng, dù có bị tạt nước đá thì chắc cũng không lạnh đến chết. Lúc tạt cố gắng nhắm váy mà tạt, đừng tạt trúng mặt nữ chính là được.
Dù sao thì — Bách Duyệt tuy sắm vai phản diện, nhưng không phải tự nguyện, nên cô tuyệt đối không muốn làm tổn thương ai thật sự.
Chỉ là… từ trước tới giờ cô chưa từng làm chuyện xấu nào, giờ bỗng dưng phải chơi ác một phát, khiến tim vừa run vừa... hí hửng. Cơ mà bao nhiêu kích động ấy đều bay sạch khi ly rượu vang trong tay cô bị đổi thành soda chanh.
Bách Duyệt cắn răng hạ quyết tâm. Cô đưa lại ly soda chanh cho Trần Mộng Di cầm, còn bản thân thì bắt đầu xoay bánh xe lăn, chuẩn bị tìm vị trí "ra tay". Mà nói thật, trong truyện gốc, không hiểu Bách Duyệt kia làm cách nào mà vừa ngồi xe lăn vừa có thể tạt thẳng một ly rượu vào giữa ngực nữ chính được.
Phải dùng sức mạnh cỡ nào chứ! Chưa kể nếu góc tạt sai lệch là rượu sẽ văng ngược lên người mình luôn ấy chứ.
Đúng là trong tiểu thuyết thì chẳng cần quan tâm đến tiểu tiết thực tế...
Sau một hồi xoay bánh xe mệt muốn gãy tay, Bách Duyệt bắt đầu thở dốc. Trần Mộng Di thấy vậy, liền bước đến nắm lấy tay đẩy sau lưng xe cô.
Bách Duyệt thấy thế mà suýt trợn trắng mắt! May mà Trần Mộng Di mấy năm nay luyện thành tuyệt kỹ đọc tâm qua ánh mắt, liếc cái đã hiểu ngay: ồ, chị vẫn còn nhớ cái ly này cơ à?
10
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
