TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Giờ nhớ được cũng chẳng nhiều, nhưng mấy phân đoạn quan trọng mà “Bách Duyệt” gây sự với nữ chính thì cô vẫn nhớ rõ.

Lý do gây sự thì càng không quên – vì “cô ta” quá bất hạnh, nên không thể nhìn nổi Tô Sơ Sơ hạnh phúc.

Lý do nghe lòi lõm đến nỗi chính Bách Duyệt cũng phải gãi đầu.

Nhưng chắc phiên bản cũ của cô nghĩ thế này: Cả hai đều là Alpha bị kỳ thị. Cô thì bị thương tật, còn Tô Sơ Sơ thì vì nhan sắc yếu đuối như bông hoa trắng bị mọi người coi thường sau lưng. Vốn dĩ cả hai đều là những kẻ bất hạnh trong mắt xã hội. Bách Duyệt từng nghĩ ít ra cũng có người “khổ chung” với mình. Ai ngờ, Tô Sơ Sơ bỗng một ngày vươn lêи đỉиɦ cao nhân sinh. Cô ta không nuốt trôi nổi chuyện đó.

Có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.

Bách Duyệt nghĩ vậy đấy.

Hu hu hu, đến lúc phải bắt đầu kiếm chuyện với Tô Sơ Sơ rồi đây! Bách Duyệt ôm chút áy náy trong lòng – thật ra cô cũng chẳng muốn gây sự với Tô Sơ Sơ làm gì, nhưng mà… có lựa chọn nào khác đâu?

Yên tâm đi Tô Sơ Sơ, đến lúc đó chị nhất định sẽ móc ra một phần nhỏ trong gia tài để lại cho Mộng Di, chia cho em chút đỉnh làm tiền… bù đắp tinh thần!

Bách Duyệt cố gắng xoay người, nhưng không thể nhúc nhích nổi, cuối cùng chỉ đành tiếp tục nằm ngửa trên giường, tay giơ điện thoại lên như tượng thần. Từ nhỏ đến lớn, cô vì cái tư thế này mà bao lần bị điện thoại rớt thẳng vào mặt rồi. Đáng giận thật, làm người tàn tật đúng là lắm vấn đề!

Thật ra cô hoàn toàn có thể bấm nút nâng đầu giường lên cho dễ đọc. Giường của cô là loại đặc chế, một cái bấm nhẹ là biến thành ghế tựa đọc sách. Có điều… phòng cô “thông minh” quá đỗi, chỉ cần giường cử động là đèn đọc sách cũng tự bật. Mà đèn bật rồi, người giúp việc bên ngoài thấy sáng, thế nào sáng hôm sau cũng báo cáo lại với Trần Mộng Di.

Thế là Trần Mộng Di sẽ biết cô lén lút thức khuya chơi điện thoại. Dù không mắng, nhưng nhất định sẽ mang vẻ mặt dịu dàng tiếc nuối mà nói:

“Bách Duyệt à, em không phải không cho chị chơi điện thoại… nhưng mà làm thế rất hại sức khỏe. Chị vốn đã yếu rồi, thức khuya chỉ khiến sức đề kháng kém hơn thôi.”

Nói vậy chứ, Bách Duyệt đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà vẫn có cảm giác như bị mẹ quản lý từng ly từng tí.

Cô lướt xong phần ghi chú, tắt màn hình điện thoại rồi nhét lại dưới gối. Nếu trí nhớ không nhầm thì “pha gây chuyện” đầu tiên của cô chính là… chen chân vào dự án phim mà Tô Sơ Sơ đang đầu tư, ép người vào đoàn làm phim.

Đúng là phản diện chính hiệu! Người ta đầu tư làm phim để bắt đầu hành trình mới sau khi xuyên không, thế mà cô lại chọc ngoáy, ép thêm vai diễn vào phim, gây đủ phiền phức cho Tô Sơ Sơ. Chưa kể, vụ đó còn khiến Trần Mộng Di lỗ nặng, Tô Sơ Sơ cũng vì thế mà phải xoay sở đầu tư, mới tìm đến Bạch Thạch Châu – rồi tình cờ để anh ta có cơ hội “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Bách Duyệt vừa tự mắng mình, vừa khẽ nhấc đầu, điều chỉnh lại cái gối mềm mại rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, chuông báo thức trên tủ đầu giường vang lên. Còn chưa kịp với tay tắt chuông, Trần Mộng Di đã nhanh tay bấm tắt trước. Bách Duyệt mở mắt ra, thấy Trần Mộng Di đang đứng bên giường, nở một nụ cười rạng rỡ như nắng sớm:

“Bách Duyệt, chào buổi sáng ~ Chị, dậy đi chị~”

10

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.