Chương 88
Muội suýt chút nữa đến muộn rồi (2)
Đầu bếp nói: "Các ngươi bắt nạt người khác, bắt nạt quá lâu rồi, bọn ta hôm nay khô máu với các ngươi.”
Ninh Châu ngẩng đầu nhìn cha mình, lần đầu tiên cậu bé cảm thấy cha mình thật sự rất ngầu.
So với người cha mà cậu bé nhìn thấy lần trước, người bị chưởng quỹ của tửu lâu tát vào mặt và mắng mỏ kia, dường như hoàn toàn không phải là cùng một người.
Các đệ tử của võ quán đều đã trở về, cha của bọn họ cũng đều theo tới đây, có trai tráng, cũng có người đã ngấp nghé tuổi già.
Nhưng bọn họ là những người cha, khi con cái họ cần họ, những người bình thường vốn có chút hèn nhát này đều trở thành anh hùng cái thế.
Từ trên cao nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Ngưu Cần cũng thay đổi rồi, ông ta không phải đang sợ mà là tức giận.
"Đám người này không biết sống chết.”
Ngưu Cần đập bàn mạnh một cái đến nỗi cái bàn rung chuyển.
"Nhưng đại nhân, hiện tại người tập trung đến quá nhiều, đại đa số đều không liên quan đến võ quán.”
Nghe thuộc hạ khuyên nhủ, Ngưu Cần càng tức giận hơn.
"Không liên quan?”
Sự hung ác trong tính khí của ông ta, vào lúc này đã hoàn toàn được giải phóng ra ngoài.
"Người dẫn đầu đều là người của võ quán, đệ tử của Nghiêm Tiển Ngưu và Lôi Hồng Liễu, Lôi Phong Lôi cấu kết với tàn dư của Triều Tâm Tông, những người này đều là đồng phạm!"
Ông ta bước đến bên cửa sổ, chỉ ra bên ngoài nói: “Lôi Phong Lôi nhất định đã giấu cái đầu kia trong võ quán. Những kẻ này đang giúp Lôi Phong Lôi che giấu bằng chứng cấu kết với Triều Tâm Tông, hiện tại ta nghi ngờ bọn họ đều là tàn dư của Triều Tâm Tông. Cho dù bắt hết bọn họ lại, báo lên triều đình ta cũng không sợ.”
"Đỗ Thượng Văn!"
Ngưu Tần hét lên một tiếng.
Đỗ Thượng Văn, người vốn được bổ nhiệm đảm nhận vị trí của Lôi Phong Lôi, lập tức chạy tới, nghiêng người nói: "Đại nhân, thuộc hạ đây ạ.”
Ngưu Cần chỉ vào đám đông bên ngoài và nói: "Dẫn theo châu binh bao vây đám người này lại, tất cả những người có liên quan đến võ quán, bắt toàn bộ về đại doanh.”
Đỗ Thượng Văn có chút lo lắng nói: “Nhưng đại nhân, ngộ nhỡ không tìm thấy chiếc đầu kia trong võ quán thì thế nào?”
Ngưu Cần nói: "Chỉ là một cái đầu người thôi, ta nói có là có, tùy tiện chặt một cái đầu rồi thiêu đi, ai dám nói không phải.”
Đỗ Thượng Văn cảm thấy thủ thừa đại nhân dường như phát điên rồi.
"Đại nhân, hay là người trở về trước đi, chuyện đêm nay náo loạn lớn quá rồi, sợ rằng sẽ kinh động đến phủ thành chủ.”
"Đúng vậy đại nhân, dây dựa đến nhiều bách tính như vậy, sự việc không còn dễ dàng trấn áp nữa."
Ngưu Cần tức giận nói: "Chết hết là trấn áp được hết.”
Ông ta nhìn Đỗ Thượng Văn: "Ngươi có phải muốn kháng lệnh?”
Đỗ Thượng Văn bất lực, đành phải nghiêng người nói: “Vậy bây giờ thuộc hạ sẽ dẫn binh tới, trước tiên ép lui những bách tính kia, để Lưu Huy Hoàng tiếp tục làm việc.”
Ngưu Cần cũng không nói gì thêm.
Đỗ Thượng Văn đi xuống lầu, ra lệnh cho người triệu tập các châu binh đang canh phòng xung quanh. Không lâu sau, châu binh mặc quân phục màu xám nhanh chóng tập trung thành từng nhóm một mà đi tới.
Những người này tay cầm trường giáo, xếp thành đội ngăn cách võ quán với bách tính, mũi giáo hướng ra ngoài tạo thành một vùng lưỡi đao sắc bén.
Đỗ Thượng Văn sải bước tiến về phía trước, liếc nhìn mọi người rồi nói: “Hôm nay phụng mệnh truy bắt tàn dư Triều Tâm Tông, tất cả mọi người không được phép tiến lên.”
Khi đối mặt với bọn lưu manh vô lại đó, dân chúng đã lấy hết dũng khí, nhưng bây giờ lại đối mặt với quan binh, bước chân của bọn họ không thể không dừng lại.
Ninh Châu, nhị thập tam sư huynh của võ quán ngẩng đầu hỏi: “Vậy tại sao bọn họ có thể tiến vào võ quán của bọn ta?”
Đỗ Thượng Văn liếc mắt nhìn Ninh Châu một cái, cũng lười trả lời.
Ngược lại, hắn ta lại lớn tiếng nói với mọi người: "Đây là mệnh lệnh, nếu các ngươi còn dám tiếng lên, ta sẽ hạ lệnh xử lý các ngươi ngay tại chỗ.”
Nói xong câu này, Đỗ Thượng Văn quay đầu lại nhìn về phía Lưu Huy Hoàng, ý là: Con mẹ ngươi, còn không mau nhanh lên?
Lưu Huy Hoàng hiểu ý, quay người xông về phía Lôi Hồng Liễu.
Lôi Hồng Liễu cầm một con dao dài trong tay, một người tới bèn chém một người, lúc đầu xuất thủ còn nghĩ không được đả thương đến tính mạng, chỉ đánh ngã là được.
Nhưng nàng ta hiện tại giống như một con hổ cái, nàng ta hung dữ vì phía sau nàng ta chính là một con hổ đực bị thương và con hổ con không thể cử động.
"Tìm cái chết!"
Lưu Huy Hoàng phát hiện cơ hội, thấy Lôi Hồng Liễu mệt mỏi không kịp phản ứng, liền lao tới đá vào bụng Lôi Hồng Liễu.
Lôi Hồng Liễu lùi lại một bước, bị đá một cước nhưng không hề ngã xuống đất.
Nàng ta muốn phản kích nhưng lại nhìn thấy tên độc ác và xảo quyệt đá mình kia sau khi đá xong lại lập tức trốn vào đám đông.
Lại có không ít tên lưu manh xông tới, vây quanh nàng ta và chém loạn, Lôi Hồng Liễu đã liều mình lâu như vậy, sức lực quả thực cũng không đọ nổi.
Lưu Huy Hoàng nhìn thấy nàng ta xoay người đề phòng đám lưu manh phía sau đánh lén, liền lập tức lao ra, lại một cước đá vào lưng Lôi Hồng Liễu.
Lôi Hồng Liễu không thể chống đỡ cú đá này liền ngã xuống đất.
9
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
