Chương 87
Muội suýt chút nữa đến muộn rồi (1)
Lưu Huy Hoàng nhếch môi, lúc quay người nhìn xem, chợt nghĩ tới điều gì đó, thế là hắn ta ra lệnh: “Đi phá tường viện lấy gạch đánh nàng ta. Chẳng phải đánh giỏi sao, để ta xem nàng ta có thể chống cự hay không.”
Đám lưu manh này lập tức hưng phấn, phá đổ một đoạn tường viện, mỗi người nhặt lên hai hòn gạch, vây quanh Lôi Hồng Liễu.
Lưu Huy Hoàng đưa tay lấy một viên gạch, lạnh lùng nói với Lôi Hồng Liễu: “Ca ca ngươi trước đây là tổng bổ, vì vậy bọn ta mới trốn tránh ngươi, ngươi cho rằng bọn ta thật sự sợ ngươi sao? Hiện tại Lôi Phong Lôi cũng khó thoát khỏi kiếp nạn, nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống, ta còn có thể rủ lòng thường bảo các huynh đệ ra tay nhẹ một chút.”
Lôi Hồng Liễu tay phải nắm chặt đao, sau đó giơ tay trái lên, dùng ngón cái và ngón trỏ vê nặn, ra hiệu về phía Lưu Huy Hoàng.
Nàng ta nói: “Ngươi cũng chỉ như vậy.”
Lưu Huy Hoàng lập tức thẹn quá hóa giận, muốn động thủ ngay, nhưng thân là võ giả mà hắn ta lại vẫn giơ gạch tường trong tay lên.
"Hiện tại ta nuốt lời rồi.”
Lưu Huy Hoàng ném gạch tường ra: “Đừng để nàng ta sống sót, ném nát nàng ta cho ta!”
Cùng với việc những viên gạch tường xoay tít và đánh về phía Lôi Hồng Liễu, những tên lưu manh kia đều hét lên, giống như một đám yêu ma quỷ quái.
‘Keng’ một tiếng, Lôi Hồng Liễu dùng dao chém đứt gạch tường, nghĩ rằng không thể bị ném chết như vậy được, xông vào trong đám địch, có thể giết chết bao nhiêu thì giết.
Nhưng đúng lúc đó, một tên lưu manh bất ngờ ôm đầu ngồi xổm xuống, hắn ta bị một viên gạch đập vào sau đầu, lập tức chảy máu.
Có người đầu tiên, rất nhanh lại có người thứ hai, gạch bay về phía bọn lưu manh như những hạt mưa.
Lưu Huy Hoàng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy phía sau bọn họ đã xuất hiện rất nhiều người trên đường.
Một đệ tử võ quán sải bước về phía này, trong tay cầm một cây gậy gỗ, cũng mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, có thể thấy được, hắn ta vẫn còn căng thẳng cũng đang sợ hãi.
Nhưng hắn ta vẫn bước về phía trước, bởi vì phụ thân hắn ta, một người nông dân lương thiện, đang đi bên cạnh hắn ta, trong tay cầm chặt chiếc liềm vốn được dùng để cắt lúa mì.
"Cha, cha sợ không?”
Hắn ta nhỏ giọng hỏi.
Cha hắn ta gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cha sợ chứ, vì cha chưa từng đánh nhau, nhưng cha đã từng bị người khác bắt nạt, lúc đó không có ai giúp đỡ cha, vì vậy chúng ta có sợ cũng phải tới.”
Bên cạnh bọn họ, một người đàn ông mập mạp trông như nặng tới một trăm cân đang cầm con dao làm bếp bằng tay phải, tay trái nắm lấy tay con trai mình.
Con trai ông ta cũng là một đệ tử của võ quán, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Lâm Diệp, đứa trẻ nắm tay cha cùng tới đây mới tám tuổi rưỡi.
Tên cậu bé là Ninh Châu.
Ngày càng có nhiều người hơn, kể cả những người hàng xóm bình thường dường như không có quan hệ tốt lắm với võ quán cũng đến rồi.
"Không có chuyện bắt nạt người khác như vậy!”
Cha của Ninh Châu hét lớn: “Con trai ta nói, nếu lần này chúng ta sợ hãi thì sau này chúng ta vẫn sẽ ngày ngày bị bọn khốn nạn này ức hiếp. Nhưng nếu lần này chúng ta không sợ, mọi người cùng xông lên, đánh bại đám khốn nạn này thì sau này sẽ đến lượt bọn chúng sợ chúng ta.”
"Mọi người cũng xông lên!”
"Xử hắn ta!"
Những người lương thiện đều đến rồi.
Trong đám người, Cao Cung vốn còn đang trốn tránh nghe thấy lời này, cũng không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật sự chẳng ra gì cả.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, thấy đám người Tống Phú Hỉ đều chen về phía mình, vết thương của họ vẫn chưa lành, nhưng họ đều tới đây, chỉ là vừa rồi cũng giống như hắn ta, đều trốn trong đám người, không dám tiến lên, không dám để cho Lưu Huy Hoàng phát hiện.
"Tiểu gia!"
Cao Cung hét về phía võ quán: “Bọn ta tới rồi, tiểu gia, ngươi còn sống chứ? Đại Phúc Cẩu tới rồi.”
Ngay khi những lời này được hét lên, suýt chút nữa đã phá vỡ khí thế mà mọi người khó khăn lắm mới tập hợp được.
Lâm Diệp nghe thấy tiếng hét rồi, nhưng hắn vẫn không thể động đậy, lúc này trong đan điền như bị đốt cháy, đến mức lục phủ ngũ tạng sắp bị thiêu đốt rồi.
Thế nhưng hắn lại lạnh đến mức không khỏi run rẩy, nhiệt đột duy nhất trên ngươi chính là tới từ người mù đang ôm lấy hắn kia.
Nhưng người mù vẫn còn đang chảy máu, nếu không cầm lại, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cơ thể người mù sẽ còn lạnh hơn cả cơ thể của hắn.
Hắn nghe thấy tiếng hét của Cao Cung, không hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên muốn hét lên một tiếng: "Bà bà, người xem, người xem, lòng người thật sự là bản chất luôn hướng thiện.”
Ngày càng có nhiều người tụ tập bên ngoài võ quán, chẳng bao lâu sau, số lượng người đã vượt xa đám lưu manh kia.
Đây là lần thứ hai võ quán bị bao vây, nhưng lần này kẻ sợ hãi lại là đám ác nhân kia.
Lưu Huy Hoàng sải bước ra ngoài, đưa tay chỉ vào đám người kia và hét lớn.
"Lùi lại hết cho ta, các ngươi có phải ăn nhằm gan báo rồi không, đều không sợ chết hả?”
Lúc đầu có người sợ hãi lùi lại một bước, nhưng khi hắn ta thấy đứa trẻ đi phía trước kia không hề nao núng thì lại quay lại.
9
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
