0 chữ
Chương 29
Chương 29
Biết rõ Luyện Chế Sư ở Thiên Ẩn Đại Lục nổi danh đến mức nào nên Tật Vô Ngôn đã có chút không chờ nổi, muốn mau chóng nhìn xem nội dung bên trong quyển sách, nhưng ngay lúc ấy lại có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài cửa. Trong lòng cậu vừa động thì quyển sách trong tay đã lập tức biến mất, cánh cửa đúng lúc này cũng theo tiếng mà mở ra.
Mịch Linh nghiêng người dựa trong Mịch Linh Điện, nhàm chán bĩu môi. Cảm giác thì nhạy bén như vậy, thế mà ngay cả việc phóng xuất tinh thần lực cũng không biết, thật đúng là vô dụng.
Người bước vào là Đỗ Nguyệt Dung, thấy Tật Vô Ngôn không còn nằm trên giường mà đã ngồi dậy ở bên bàn, nàng có chút kinh ngạc.
“Ngôn Nhi con tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Đỗ Nguyệt Dung bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tràn đầy vui vẻ.
Tật Vô Ngôn thấy vẻ mặt tươi cười của dì thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước, chỉ là vẫn còn chút buồn bực. Cậu đứng dậy nói: “Con không sao, dì, biểu ca thế nào rồi ạ?”
Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Tật Vô Ngôn căn bản cũng không rõ ràng cho lắm.
Đỗ Nguyệt Dung vui vẻ mỉm cười nói: “Tu Nhi đã tỉnh rồi, nó có thể nhận ra chúng ta, hiện tại đang ở cùng dượng của con nói chuyện, ta qua đây xem con thế nào.”
Tật Vô Ngôn cũng mỉm cười đáp: “Biểu ca có thể tỉnh lại, thật sự là quá tốt.”
“Đúng vậy, mấy năm nay Tu Nhi chịu không ít khổ, ta cũng đem hết tâm tư đều đặt lên người nó, không thể quan tâm đến muội muội và huynh muội các con, trong lòng dì thật sự rất áy náy.”
Đỗ Nguyệt Dung nắm lấy tay Tật Vô Ngôn, áy náy nói: “Ngôn Nhi, sau này đừng coi mình là người ngoài nữa, có cần gì thì cứ nói thẳng với dì. Đợi sau khi Thiên Nhi cũng đến đây rồi, chúng ta phải sống cho thật tốt.”
“Vâng ạ.” Tật Vô Ngôn gật đầu đồng ý, trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ về luồng hấp lực và phản hấp lực lúc trước rốt cuộc là thứ gì.
Một giọng nói thanh lãnh, cao ngạo lại lần nữa vang lên trong đầu Tật Vô Ngôn.
“Tiểu tử kia sở dĩ rơi vào tình trạng thê thảm như bây giờ, đơn giản là vì trong thân thể hắn trúng phải một đạo cổ trận. Hắn có thể kiên trì sống đến bây giờ vẫn chưa chết, cũng đã là kỳ tích. Đương nhiên là có ngươi ở đây, hắn cũng không chết được."
“Cũng coi như tiểu tử kia gặp may, nếu không phải đạo cổ trận trong thân thể hắn lòng tham không đáy, muốn cắn nuốt nguyên lực và sinh cơ của ngươi, lại nhân cơ hội hấp thu linh thể của ta thì ta cũng sẽ không bị đánh thức, nhờ đó mới tạm thời trấn áp được nó. Bằng không hắn có muốn tỉnh lại từ trong Khóa Thần Trận, chỉ có khi là nằm mơ.”
Mịch Linh nghiêng người dựa trong Mịch Linh Điện, nhàm chán bĩu môi. Cảm giác thì nhạy bén như vậy, thế mà ngay cả việc phóng xuất tinh thần lực cũng không biết, thật đúng là vô dụng.
Người bước vào là Đỗ Nguyệt Dung, thấy Tật Vô Ngôn không còn nằm trên giường mà đã ngồi dậy ở bên bàn, nàng có chút kinh ngạc.
“Ngôn Nhi con tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Đỗ Nguyệt Dung bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tràn đầy vui vẻ.
Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Tật Vô Ngôn căn bản cũng không rõ ràng cho lắm.
Đỗ Nguyệt Dung vui vẻ mỉm cười nói: “Tu Nhi đã tỉnh rồi, nó có thể nhận ra chúng ta, hiện tại đang ở cùng dượng của con nói chuyện, ta qua đây xem con thế nào.”
Tật Vô Ngôn cũng mỉm cười đáp: “Biểu ca có thể tỉnh lại, thật sự là quá tốt.”
“Đúng vậy, mấy năm nay Tu Nhi chịu không ít khổ, ta cũng đem hết tâm tư đều đặt lên người nó, không thể quan tâm đến muội muội và huynh muội các con, trong lòng dì thật sự rất áy náy.”
Đỗ Nguyệt Dung nắm lấy tay Tật Vô Ngôn, áy náy nói: “Ngôn Nhi, sau này đừng coi mình là người ngoài nữa, có cần gì thì cứ nói thẳng với dì. Đợi sau khi Thiên Nhi cũng đến đây rồi, chúng ta phải sống cho thật tốt.”
Một giọng nói thanh lãnh, cao ngạo lại lần nữa vang lên trong đầu Tật Vô Ngôn.
“Tiểu tử kia sở dĩ rơi vào tình trạng thê thảm như bây giờ, đơn giản là vì trong thân thể hắn trúng phải một đạo cổ trận. Hắn có thể kiên trì sống đến bây giờ vẫn chưa chết, cũng đã là kỳ tích. Đương nhiên là có ngươi ở đây, hắn cũng không chết được."
“Cũng coi như tiểu tử kia gặp may, nếu không phải đạo cổ trận trong thân thể hắn lòng tham không đáy, muốn cắn nuốt nguyên lực và sinh cơ của ngươi, lại nhân cơ hội hấp thu linh thể của ta thì ta cũng sẽ không bị đánh thức, nhờ đó mới tạm thời trấn áp được nó. Bằng không hắn có muốn tỉnh lại từ trong Khóa Thần Trận, chỉ có khi là nằm mơ.”
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
