0 chữ
Chương 2
Chương 2
Vì thân thế thấp kém nên hầu hết người trong Tật gia đều khinh thường Tật Vô Ngôn, hoàn cảnh sống của cậu trong gia tộc cũng không tốt, còn may là nghĩa phụ nghĩa mẫu đối xử với cậu rất tốt.
Chuyện này hoàn toàn khác xa với những gì Ngô Ngôn từng tưởng tượng, cậu tính toán đủ đường, chỉ không tính được một điều là cậu lại xuyên không!
Cha mẹ Ngô Ngôn ly hôn vào đúng vào một ngày mùng một đầu năm, cha tái hôn với một người chỉ lớn hơn Ngô Ngôn có ba tuổi, còn mẹ thì đi lấy chồng nước ngoài rồi hoàn toàn mất liên lạc.
Từ đó về sau, Ngô Ngôn chỉ có thể sống một mình. Ngoài việc cha thỉnh thoảng sẽ nhớ tới gửi tiền sinh hoạt, thì thứ duy nhất cậu còn lại cũng chỉ có game online.
Nhìn gia đình ba người của cha, mẹ kế và con chung của họ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, rồi lại so với bản thân mình, mỗi dịp lễ tết chỉ biết cô đơn ngồi trước máy tính, ăn đồ ăn vặt rẻ tiền, uống nước ngọt, chơi trò game đã gắn bó suốt nhiều năm.
Trong game online thì cậu đã từng chơi qua tất cả các nghề luyện chế, hơn nữa nghề nào cũng đạt cấp tối đa, trở thành toàn chức luyện chế đại sư trong trò chơi, đến mức mà ngay cả đam mê với game của cậu cũng dần phai nhạt. Ngay khi sắp luyện thành thần trận thời viễn cổ, cậu bỗng nhận ra cuộc sống của mình không thể cứ tiếp tục như vậy.
Vào đêm ngày ba mươi tết thì Ngô Ngôn đã đưa ra một quyết định.
Cậu đăng nhập vào game, đem toàn bộ trấn hồn thạch đã tích góp suốt ba tháng ra dùng hết, dự định luyện chế ra thần trận viễn cổ rồi vẽ một dấu chấm trọn vẹn cho trò chơi đã đồng hành cùng mình suốt bao năm qua. Sau đó cậu định sẽ leo lên tầng cao nhất của tòa nhà mới của cha để nhảy xuống, cậu không muốn sống nữa.
Cho dù có chết, cậu cũng không muốn để cha mình sống yên ổn.
Để lấy thêm can đảm mà cậu đã tu mấy ngụm rượu trắng, hơi men bốc lên, đến mức nhìn màn hình máy tính cũng thấy mờ mịt.
Trong cơn mê man, cậu dường như nghe thấy giọng nói của hệ thống trò chơi.
[Đinh! Chúc mừng người chơi trở thành toàn chức luyện chế đại sư. Mong rằng ở thế giới mới người chơi có thể dũng cảm trèo lêи đỉиɦ cao, làm nên thành tựu huy hoàng của một đại sư!]
Sau câu nói đó, Ngô Ngôn trong cơn mơ màng mà hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng thì cậu liền đến nơi này, từ Ngô Ngôn biến thành Tật Vô Ngôn, hơn nữa lại còn là một kẻ ăn nhờ ở đậu trong gia tộc.
Hệ thống trò chơi lúc ấy hình như còn nói thêm gì đó, nhưng cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Chuyện này hoàn toàn khác xa với những gì Ngô Ngôn từng tưởng tượng, cậu tính toán đủ đường, chỉ không tính được một điều là cậu lại xuyên không!
Cha mẹ Ngô Ngôn ly hôn vào đúng vào một ngày mùng một đầu năm, cha tái hôn với một người chỉ lớn hơn Ngô Ngôn có ba tuổi, còn mẹ thì đi lấy chồng nước ngoài rồi hoàn toàn mất liên lạc.
Từ đó về sau, Ngô Ngôn chỉ có thể sống một mình. Ngoài việc cha thỉnh thoảng sẽ nhớ tới gửi tiền sinh hoạt, thì thứ duy nhất cậu còn lại cũng chỉ có game online.
Nhìn gia đình ba người của cha, mẹ kế và con chung của họ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, rồi lại so với bản thân mình, mỗi dịp lễ tết chỉ biết cô đơn ngồi trước máy tính, ăn đồ ăn vặt rẻ tiền, uống nước ngọt, chơi trò game đã gắn bó suốt nhiều năm.
Vào đêm ngày ba mươi tết thì Ngô Ngôn đã đưa ra một quyết định.
Cậu đăng nhập vào game, đem toàn bộ trấn hồn thạch đã tích góp suốt ba tháng ra dùng hết, dự định luyện chế ra thần trận viễn cổ rồi vẽ một dấu chấm trọn vẹn cho trò chơi đã đồng hành cùng mình suốt bao năm qua. Sau đó cậu định sẽ leo lên tầng cao nhất của tòa nhà mới của cha để nhảy xuống, cậu không muốn sống nữa.
Cho dù có chết, cậu cũng không muốn để cha mình sống yên ổn.
Trong cơn mê man, cậu dường như nghe thấy giọng nói của hệ thống trò chơi.
[Đinh! Chúc mừng người chơi trở thành toàn chức luyện chế đại sư. Mong rằng ở thế giới mới người chơi có thể dũng cảm trèo lêи đỉиɦ cao, làm nên thành tựu huy hoàng của một đại sư!]
Sau câu nói đó, Ngô Ngôn trong cơn mơ màng mà hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng thì cậu liền đến nơi này, từ Ngô Ngôn biến thành Tật Vô Ngôn, hơn nữa lại còn là một kẻ ăn nhờ ở đậu trong gia tộc.
Hệ thống trò chơi lúc ấy hình như còn nói thêm gì đó, nhưng cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa.
6
0
1 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
