TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Chương 59

Nhưng may mắn thay, cả hai đều là trai thẳng từ thế giới cũ.

Thế là Tưởng Chu ngoan ngoãn quay lưng lại.

Phía sau gáy truyền đến một vài động tĩnh.

Cổ áo dựng đứng bị lật xuống, phần tóc ở đuôi gáy bị ngón tay luồn qua véo lên, vén lên trên, hoàn toàn để lộ toàn bộ phần gáy cậu.

Vùng da đó của Tưởng Chu đặc biệt nhạy cảm, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt qua, lập tức khiến cả da đầu tê mềm, tim cũng ngừng đập trong giây lát.

Hơi thở ấm áp phả vào tuyến thể của cậu.

“Đỏ rồi.” Trình Bỉnh thấp giọng nói.

“…Rất đỏ sao?”

Đỏ hơn cả ban ngày, còn hơi nhô lên, như thể tuyến sinh dục đó trên gáy cậu, đã hút đủ nước, chỉ cần ấn nhẹ là có thể nặn ra dịch.

Tưởng Chu đợi mãi không thấy câu trả lời, cậu vừa định quay người lại xem Trình Bỉnh rốt cuộc đang làm gì, thì cảm thấy tuyến thể của mình, bị ngón cái của ai đó ấn xuống, như một hình phạt.

Tưởng Chu gần như có thể cảm nhận được, vân tay trên đầu ngón tay Trình Bỉnh, hằn sâu vào lớp da mỏng manh đó.

Nháy mắt, đủ mọi cảm giác mềm, chua, tê dại ập đến, như dòng điện chạy qua sống lưng, Tưởng Chu suýt bật nhảy khỏi chỗ.

Cái quái gì thế này?

Tưởng Chu mắt đỏ hoe, định quay đầu mắng chửi, nhưng gáy anh bị giữ chặt trong lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên từ phía sau.

“Tưởng Chu, khó chịu thì phải nói.”

Tóc anh được buông ra, cổ áo cũng được thả xuống. Trình Bỉnh bước về phía sofa.

Chính là vị trí mà ban ngày họ đã trao đổi pheromone.

Tưởng Chu ôm chặt lấy tuyến thể đang nóng rực, ném ánh mắt sắc như dao về phía Trình Bỉnh, nhưng lời mắng chửi còn chưa kịp thốt ra, anh đã thấy dáng vẻ vô cùng tự giác của Trình Bỉnh.

Tưởng Chu: “…”

Thế này thì chịu rồi, lại không mắng nổi nữa.

Anh lúng túng nói: “Cũng không khó chịu lắm.”

“Không khó chịu lắm thì cũng phải nói.”

Tưởng Chu do dự: “Đâu đến mức đó chứ?”

Trình Bỉnh mí mắt căng thẳng: “Không đến mức đó mà nửa đêm còn lén lút trộm đồ à?”

Tưởng Chu cứ ngỡ anh ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra nên lập tức thả lỏng cảnh giác, ai ngờ Trình Bỉnh đột nhiên buông ra một câu như vậy.

Mặt anh đỏ bừng ngay lập tức, đôi môi hơi khô khốc mấp máy, lại muốn mắng chửi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này anh không có lý, nửa ngày không biết mắng gì, đành nghẹn ra một câu: “Chuyện của dân trí thức chúng tôi, đây gọi là trộm cắp sao?”

Anh nghe thấy Trình Bỉnh khẽ cười một tiếng.

Tưởng Chu: “…”

Cười cái con khỉ khô nhà anh.

Tưởng Chu còn muốn nói gì đó, Trình Bỉnh lúc này quay đầu lại, thấy anh vẫn đứng đó, nghiêng đầu hỏi: “Không qua đây sao?”

Tưởng Chu: “…”

Tưởng Chu không có khí phách thu lại ánh mắt sắc lẹm, khẽ nói: “Qua.”

Anh ngồi xuống cạnh Trình Bỉnh, Trình Bỉnh hơi nghiêng người, lệch đầu, tạo tư thế thuận tiện cho anh ngửi pheromone.

Đêm khuya tĩnh mịch, vẫn còn vương chút hơi ấm ban ngày. Trong phòng khách của họ không có điều hòa, pheromone được hun nóng trở nên ấm áp và mơ hồ, từng chút một tràn ra từ gáy Trình Bỉnh, thấm vào làn da Tưởng Chu.

Cơn khát khao mà vừa nãy bị áo khoác của Trình Bỉnh đè nén lại ập đến.

Anh nhớ lại lúc ban ngày bị Trình Bỉnh đè chặt, bất giác liếʍ nhẹ đầu răng, vươn tay ôm lấy cổ Trình Bỉnh, cũng không khách khí mà kéo anh ta về phía mình.

Cổ là một vị trí rất yếu ớt.

Bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay như vậy, có một cảm giác run rẩy như sinh tử giao phó cho người khác, hoàn toàn không hề dễ chịu.

4

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.