TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 58

Bản thân chiếc quần ngủ của cậu đã ngắn, nhìn thoáng qua cứ như không mặc quần.

Mí mắt Trình Bỉnh giật mạnh một cái, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh giấc: “Sao không mặc quần.”

Tưởng Chu, người thật không ngờ trọng tâm của anh lại là cái này: “…”

Im lặng, im lặng.

Một sự im lặng kỳ lạ.

Ánh mắt Trình Bỉnh cuối cùng chậm rãi lướt đến bộ quần áo Tưởng Chu đang mặc, là áo của anh, được Tưởng Chu mặc gọn gàng, ngay cả khóa kéo cũng kéo lên tận trên cùng, tay áo hơi dài, che khuất nửa bàn tay cậu, chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay.

Ánh đèn trắng lạnh của phòng khách lớn khiến đôi chân Tưởng Chu lộ ra càng trắng hơn, trắng như sữa, gần như có thể phản chiếu ánh sáng.

Tóc tai rối bù, má ửng hồng, đồng tử ẩm ướt, trên người dường như chỉ mặc độc chiếc áo của anh.

Cảnh tượng này có một sự… kí©h thí©ɧ khó tả.

Tưởng Chu vốn đang ấp úng tìm cớ, chưa nghĩ ra được, lại bị ánh mắt thẳng tắp của Trình Bỉnh nhìn đến tê dại da đầu, mặt cũng nóng bừng, cậu ta nổi cáu.

Cậu nghĩ thầm, có gì mà phải chột dạ, dù sao cũng là vấn đề pheromone, cậu chỉ là đổi ý, lén lút ra lấy áo thôi, sao nào.

Càng nghĩ càng thấy mình có lý, nếu Trình Bỉnh mà chế nhạo cậu, cậu sẽ ném cái bản hiệp ước hòa bình hữu nghị đã in ra trước đó vào mặt anh!

Tưởng Chu mở miệng: “Tôi…”

“Tuyến thể không thoải mái sao?” Trình Bỉnh nói trước, giọng điệu nhàn nhạt, dường như còn khàn hơn lúc nãy một chút.

Thật không ngờ anh lại không chế nhạo mình, Tưởng Chu ngẩn ra, ngây người hai giây mới phản ứng lại, ậm ừ một tiếng.

Trình Bỉnh ánh mắt trượt xuống, dừng lại ở cổ áo đang che nửa dưới khuôn mặt cậu, hỏi: “Không ngột ngạt sao?”

Ngột… ngột ngạt cái gì?

Tưởng Chu theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra mình lại vẫn đang giữ nguyên tư thế vùi mặt vào cổ áo người khác để ngửi, một tay còn túm cổ áo kéo lên.

Tưởng Chu: “…”

Tưởng Chu an tường nhắm mắt lại, buông cổ áo xuống, giờ đã không còn muốn tức giận, cũng chẳng còn nổi cáu, chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện.

“Có lẽ đã chết rồi, không thấy ngột ngạt lắm.” Cậu nói với giọng điệu tuyệt vọng.

Trình Bỉnh: “…”

Trình Bỉnh uống cạn số nước còn lại trong cốc, Tưởng Chu không nghe thấy anh nói gì, lặng lẽ hé một kẽ mắt nhỏ quan sát, vừa lúc nhìn thấy Trình Bỉnh ngửa đầu, lộ ra đường nét cổ gọn gàng, rõ ràng, yết hầu nhô lên, trượt lên xuống trên đường nét đó.

Một cách thật kỳ lạ, cổ họng Tưởng Chu cũng nuốt khan theo.

Trình Bỉnh uống xong nước, đi về phía Tưởng Chu, đi ngang qua bàn ăn, anh thuận tay đặt cốc xuống mặt bàn, phát ra tiếng “tách”.

Tim Tưởng Chu cũng đập mạnh một cái.

Trình Bỉnh càng lúc càng gần, Tưởng Chu có chút không chịu nổi nữa, mở mắt ra, lưng căng thẳng nhìn chằm chằm anh, nói: “Làm gì?”

Không thể nào vì ban ngày cậu từ chối mà anh định thu lại quần áo chứ?

Tưởng Chu giờ đã có chút tự buông thả, không còn gì có thể xấu hổ hơn việc ban ngày từ chối quần áo của kẻ thù không đội trời chung, rồi ban đêm lại lén lút ra mặc trộm, lại còn bị kẻ thù phát hiện. Quan trọng là cậu còn không thể cứng rắn cởϊ áσ bỏ đi, chỉ có thể cứng đờ người, khô khan giải thích: “Tôi không cố ý mặc áo anh.”

Trình Bỉnh tùy ý “ừ” một tiếng, rồi nói với Tưởng Chu: “Quay lưng lại.”

“Quay lưng lại làm gì?”

“Xem tuyến thể của cậu.”

Hả?

Ở thế giới này, điều này ít nhiều cũng dính dáng đến quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi đấy chứ?

4

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.