0 chữ
Chương 44
Chương 44
Béo Béo theo sát ngay sau, lao xuống như núi đè đầu khiến tên trộm ngã nhào, con mèo nặng hơn chục ký ngồi lên cái thân hình mảnh khảnh của nó, mà cứ như đè cả tấn.
Dừa Hải Vương cũng không chịu kém cạnh, nó duỗi những rễ cây dài ra vây quanh sân nhỏ, chặn đường thoát thân của kẻ xâm nhập.
Lúc này, Trương Tiểu Ninh cầm chiếc vợt bắt côn trùng đã chuẩn bị sẵn từ lâu xông tới.
Cô ấy nhắm chuẩn, giáng mạnh xuống một cú "Bốp!" lập tức chụp gọn cả tên trộm lẫn Béo Béo vào trong lưới.
Anh cả nhà hải âu phản ứng chậm một chút nên không may bị chạm phải, rụng mất một cọng lông, cả đám hải âu đều còn run rẩy trong lòng.
Cô ấy gái này, dữ quá đi!
"Thằng nhóc ranh, cuối cùng cũng để bà bắt được rồi! Hừ hừ hừ hừ…" Trương Tiểu Ninh cười gằn như phản diện chính hiệu, ngồi phịch lên cán dài của vợt bắt côn trùng, đè chặt tên trộm vẫn đang điên cuồng vùng vẫy.
Rồi cô ấy tặng cho nó một cú đấm thật mạnh.
"Hôn mê rồi? Yếu vậy á?" Trương Tiểu Ninh thổi nhẹ lên nắm đấm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là niềm vui khi đấm người.
Cô ấy vén lưới lên, bế lấy Béo Béo đang tội nghiệp rêи ɾỉ, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt tên trộm.
Cái đầu đỏ au tròn vo, nứt ra một cái miệng to, lộ ra lấp ló một hàng răng nhọn hoắt. Cơ thể thì lại màu xanh lục, vừa nhỏ vừa yếu, nhìn như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.
Xấu quá, Trương Tiểu Ninh không biết nên diễn tả ra sao.
"Á! Là cây ăn thịt người! Chủng tộc này chưa tuyệt chủng à?! Tôi đã nói rồi mà, kẻ trộm là cây ăn thịt người đấy!"
Gia đình hải âu ríu rít không ngừng, rõ ràng là rất hiểu biết về loài cây ăn thịt người.
Sau khi trói cả tay chân và thân của nó bằng dây, Trương Tiểu Ninh lập tức nhập cuộc, hoảng hốt hỏi: "Cái này… nó ăn người thật à?!"
"Không không, không ăn người, chỉ ăn tất cả mọi thứ trừ con người và sinh vật có trí tuệ!"
"Lười biếng lại tham ăn, rõ ràng là thiên tài nấu nướng, vậy mà lại trở thành kẻ ai cũng ghét!"
"Nhìn nó nhỏ thế này, chắc là lang thang trôi dạt đến đây thôi."
"May mà nó còn yếu, chứ nếu đợi đến lúc trưởng thành, chắc không dễ xử lý thế này đâu meo~!"
"Khoan đã, mấy người vừa nói… nó biết nấu ăn??" Trương Tiểu Ninh ngơ ngác, loài cây ăn thịt này nhìn kiểu gì cũng không giống đầu bếp!
"Cực kỳ cực kỳ giỏi nấu ăn luôn đó!" Béo Béo lắc lắc râu, kêu lên phấn khích.
Gia đình hải âu cũng gật đầu lia lịa, tài nghệ bếp núc của loài cây ăn thịt là đỉnh của chóp, ai cũng phải công nhận, nhưng mà…
Nhưng mà Trương Tiểu Ninh đâu quan tâm nữa, đây là một đầu bếp trời cho đó trời ơi! Không giữ lại thì cô ấy đâu còn là Trương Tiểu Ninh nữa!
Ngay khi vụ mùa cải dầu đầu tiên chín, cô ấy đã mở khóa mục "Công thức nấu ăn". Bao nhiêu món ngon xuất hiện khiến cô ấy nuốt nước miếng không ngừng.
Ban đầu Trương Tiểu Ninh còn định tự học nấu, thậm chí đã xây hẳn một căn bếp riêng.
Dừa Hải Vương cũng không chịu kém cạnh, nó duỗi những rễ cây dài ra vây quanh sân nhỏ, chặn đường thoát thân của kẻ xâm nhập.
Lúc này, Trương Tiểu Ninh cầm chiếc vợt bắt côn trùng đã chuẩn bị sẵn từ lâu xông tới.
Cô ấy nhắm chuẩn, giáng mạnh xuống một cú "Bốp!" lập tức chụp gọn cả tên trộm lẫn Béo Béo vào trong lưới.
Anh cả nhà hải âu phản ứng chậm một chút nên không may bị chạm phải, rụng mất một cọng lông, cả đám hải âu đều còn run rẩy trong lòng.
Cô ấy gái này, dữ quá đi!
"Thằng nhóc ranh, cuối cùng cũng để bà bắt được rồi! Hừ hừ hừ hừ…" Trương Tiểu Ninh cười gằn như phản diện chính hiệu, ngồi phịch lên cán dài của vợt bắt côn trùng, đè chặt tên trộm vẫn đang điên cuồng vùng vẫy.
"Hôn mê rồi? Yếu vậy á?" Trương Tiểu Ninh thổi nhẹ lên nắm đấm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là niềm vui khi đấm người.
Cô ấy vén lưới lên, bế lấy Béo Béo đang tội nghiệp rêи ɾỉ, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt tên trộm.
Cái đầu đỏ au tròn vo, nứt ra một cái miệng to, lộ ra lấp ló một hàng răng nhọn hoắt. Cơ thể thì lại màu xanh lục, vừa nhỏ vừa yếu, nhìn như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.
Xấu quá, Trương Tiểu Ninh không biết nên diễn tả ra sao.
"Á! Là cây ăn thịt người! Chủng tộc này chưa tuyệt chủng à?! Tôi đã nói rồi mà, kẻ trộm là cây ăn thịt người đấy!"
Gia đình hải âu ríu rít không ngừng, rõ ràng là rất hiểu biết về loài cây ăn thịt người.
Sau khi trói cả tay chân và thân của nó bằng dây, Trương Tiểu Ninh lập tức nhập cuộc, hoảng hốt hỏi: "Cái này… nó ăn người thật à?!"
"Lười biếng lại tham ăn, rõ ràng là thiên tài nấu nướng, vậy mà lại trở thành kẻ ai cũng ghét!"
"Nhìn nó nhỏ thế này, chắc là lang thang trôi dạt đến đây thôi."
"May mà nó còn yếu, chứ nếu đợi đến lúc trưởng thành, chắc không dễ xử lý thế này đâu meo~!"
"Khoan đã, mấy người vừa nói… nó biết nấu ăn??" Trương Tiểu Ninh ngơ ngác, loài cây ăn thịt này nhìn kiểu gì cũng không giống đầu bếp!
"Cực kỳ cực kỳ giỏi nấu ăn luôn đó!" Béo Béo lắc lắc râu, kêu lên phấn khích.
Gia đình hải âu cũng gật đầu lia lịa, tài nghệ bếp núc của loài cây ăn thịt là đỉnh của chóp, ai cũng phải công nhận, nhưng mà…
Nhưng mà Trương Tiểu Ninh đâu quan tâm nữa, đây là một đầu bếp trời cho đó trời ơi! Không giữ lại thì cô ấy đâu còn là Trương Tiểu Ninh nữa!
Ban đầu Trương Tiểu Ninh còn định tự học nấu, thậm chí đã xây hẳn một căn bếp riêng.
2
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
