0 chữ
Chương 5
Chương 5
Nữ ca sĩ chính: “...”
Diệp Nại thật sự muốn luyện hát, anh có thói quen nghe vài lần bài hát sẽ biểu diễn trước khi lên sân khấu, để lấy lại cảm xúc.
Đeo tai nghe vào, giai điệu vang lên trong tai là bản phối gốc của anh. Theo điệu nhạc, Diệp Nại dần thả hồn mình vào đó, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đắm chìm.
Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, thời gian và không gian xung quanh như ngưng đọng lại.
Anh vô thức nhịp chân theo điệu nhạc, tay làm những động tác rap quen thuộc, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cho đến khi luyện đi luyện lại đoạn lời khó nhất đến khi thật ưng ý, anh mới thong thả đi tìm chuyên viên trang điểm để sửa soạn lại.
Đợi mọi thứ chuẩn bị gần như xong xuôi, Diệp Nại bỗng nghe thấy tiếng ghế cạnh mình cộp một cái, một chàng trai đứng dậy, cung kính chào người vừa bước vào: “Thầy Lịch Vạn.”
Lúc này, gần như không còn ai ở bên cạnh, đa số đã lên sân khấu biểu diễn rồi, còn người cuối cùng lại vừa mới đến.
Lịch Vạn hơn ba mươi tuổi, từng đoạt không ít giải thưởng trong các cuộc thi rap từ rất sớm, được coi là một lão làng trong giới rap Trung Quốc.
Anh ta qua loa gật đầu với chàng trai, coi như đã đáp lời, khi đi ngang qua Diệp Nại, ánh mắt không hề che giấu vẻ châm chọc, mỉa mai.
“Cậu còn dám đến à?”
“Sao lại không dám?” Diệp Nại vẫn ngồi đó, ánh mắt ngước lên đầy thách thức, trông có vẻ rất khó chơi: “Anh có mặt là tôi phải né đi chỗ khác sao?”
Lịch Vạn sa sầm mặt, lời lẽ cũng càng thêm gay gắt: “Tôi muốn xem cậu còn ngang ngược được bao lâu, gây ra chuyện đến mức này mà còn không biết kiềm chế, tất cả là do cậu tự chuốc lấy!”
“Thật sao?” Diệp Nại chẳng thèm để ý có người ngoài: “Gây ra chuyện đến mức này, chẳng lẽ không phải là nhờ ơn anh sao?”
“Tự mình sa cơ rồi đổ lỗi cho tôi à?” Lịch Vạn nheo mắt mỉa mai: “Quán quân mà phải đến làm nền cho á quân, e rằng chỉ có cậu là độc nhất vô nhị thôi nhỉ?”
“Tự ti đến vậy à?” Diệp Nại cười khẩy: “Biết là tự mình không khuấy động nổi sân khấu, phải dựa vào những người diễn trước chúng tôi à? Vậy ra anh cũng biết mình biết ta đấy chứ, á quân.”
Hai chữ cuối cùng anh nói rõ từng chữ, nhấn rất mạnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt va vào nhau tóe lửa, không khí như vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Chàng trai bên cạnh không ngờ họ lại đối đầu gay gắt đến thế, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Diệp Nại thật sự muốn luyện hát, anh có thói quen nghe vài lần bài hát sẽ biểu diễn trước khi lên sân khấu, để lấy lại cảm xúc.
Đeo tai nghe vào, giai điệu vang lên trong tai là bản phối gốc của anh. Theo điệu nhạc, Diệp Nại dần thả hồn mình vào đó, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đắm chìm.
Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, thời gian và không gian xung quanh như ngưng đọng lại.
Anh vô thức nhịp chân theo điệu nhạc, tay làm những động tác rap quen thuộc, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cho đến khi luyện đi luyện lại đoạn lời khó nhất đến khi thật ưng ý, anh mới thong thả đi tìm chuyên viên trang điểm để sửa soạn lại.
Đợi mọi thứ chuẩn bị gần như xong xuôi, Diệp Nại bỗng nghe thấy tiếng ghế cạnh mình cộp một cái, một chàng trai đứng dậy, cung kính chào người vừa bước vào: “Thầy Lịch Vạn.”
Lịch Vạn hơn ba mươi tuổi, từng đoạt không ít giải thưởng trong các cuộc thi rap từ rất sớm, được coi là một lão làng trong giới rap Trung Quốc.
Anh ta qua loa gật đầu với chàng trai, coi như đã đáp lời, khi đi ngang qua Diệp Nại, ánh mắt không hề che giấu vẻ châm chọc, mỉa mai.
“Cậu còn dám đến à?”
“Sao lại không dám?” Diệp Nại vẫn ngồi đó, ánh mắt ngước lên đầy thách thức, trông có vẻ rất khó chơi: “Anh có mặt là tôi phải né đi chỗ khác sao?”
Lịch Vạn sa sầm mặt, lời lẽ cũng càng thêm gay gắt: “Tôi muốn xem cậu còn ngang ngược được bao lâu, gây ra chuyện đến mức này mà còn không biết kiềm chế, tất cả là do cậu tự chuốc lấy!”
“Thật sao?” Diệp Nại chẳng thèm để ý có người ngoài: “Gây ra chuyện đến mức này, chẳng lẽ không phải là nhờ ơn anh sao?”
“Tự ti đến vậy à?” Diệp Nại cười khẩy: “Biết là tự mình không khuấy động nổi sân khấu, phải dựa vào những người diễn trước chúng tôi à? Vậy ra anh cũng biết mình biết ta đấy chứ, á quân.”
Hai chữ cuối cùng anh nói rõ từng chữ, nhấn rất mạnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt va vào nhau tóe lửa, không khí như vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Chàng trai bên cạnh không ngờ họ lại đối đầu gay gắt đến thế, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
4
0
1 tuần trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
