0 chữ
Chương 4
Chương 4
Người sắp lên sân khấu là một chàng trai trông khá thư sinh, nghe vậy vội vã tìm nhân viên thương lượng: “Chào anh, cái ghế trên sân khấu hình như bị hỏng rồi, có thể làm phiền đổi cho tôi cái khác được không?”
Đối phương vừa bị từ chối phũ phàng, lúc này đang bận dọn dẹp giá mic vừa rút khỏi sân khấu, bị cậu ta hỏi một câu, lập tức mất hết kiên nhẫn: “Ai mà chẳng ngồi cái ghế này, người khác thì chẳng sao, mỗi cậu lắm chuyện, người nào người nấy cứ làm như mình quan trọng lắm vậy?”
“Tôi không có... Chỉ là, tôi chỉ lo, lỡ giữa chừng...” Chàng trai vốn đã ngượng, bị anh ta nói vậy, mặt đỏ bừng, lúng túng không nói nên lời.
“Thái độ của anh là sao vậy?” Nữ ca sĩ chính không nhịn được, nói với nhân viên: “Cái ghế đó vốn đã hỏng rồi, còn không cho người ta nói sao? Đạo cụ có vấn đề, chẳng phải do các anh tắc trách thì là gì?”
Người kia còn muốn tranh cãi, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng “cộp”.
Diệp Nại một tay xách đến một cái ghế, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt: “Có thời gian mà cãi cọ thì đã đổi xong rồi.”
Mấy người đều chưa kịp phản ứng, cứ ngẩn tò te nhìn anh.
Diệp Nại tặc lưỡi một tiếng, lại xách ghế, đi về phía sân khấu, định tự mình đặt lên.
Người nhân viên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo anh, đỡ lấy cái ghế từ tay anh, rồi lên sân khấu đổi. Chắc là sợ anh tự ý lên sân khấu bị khán giả nhìn thấy, gây ra rắc rối.
“Cảm... cảm ơn.” Chàng trai ấp úng nói với Diệp Nại.
“Đừng có nhún nhường với ai như thế.” Diệp Nại nhíu mày nói: “Người ta sẽ chỉ càng được đà lấn tới thôi.”
Chàng trai sững người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vâng! Tôi biết rồi! Cảm ơn anh!”
“...”
Diệp Nại nhất thời cạn lời, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đầy thích thú của nữ ca sĩ chính.
“Cậu cũng đâu có tệ như lời đồn, còn khá tốt bụng mà.”
Tốt bụng? Diệp Nại nghe cái từ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với mình liền bật cười.
Vốn dĩ mí mắt mỏng của anh luôn hơi sụp xuống, khiến đôi mắt trông dài và sắc sảo, mang theo vẻ bất cần, nhưng khi cười lên, đôi mắt lại trở về hình dáng hơi tròn ban đầu, sáng lấp lánh như có ánh sáng xuyên qua, lập tức làm tan đi vẻ lạnh lùng ấy.
“Vậy thì cô cứ tin lời đồn đi.” Diệp Nại chọn lại một vị trí ở góc tường: “Chẳng qua là tôi ghét các người ồn ào quá, làm ảnh hưởng đến việc tôi luyện hát.”
Đối phương vừa bị từ chối phũ phàng, lúc này đang bận dọn dẹp giá mic vừa rút khỏi sân khấu, bị cậu ta hỏi một câu, lập tức mất hết kiên nhẫn: “Ai mà chẳng ngồi cái ghế này, người khác thì chẳng sao, mỗi cậu lắm chuyện, người nào người nấy cứ làm như mình quan trọng lắm vậy?”
“Tôi không có... Chỉ là, tôi chỉ lo, lỡ giữa chừng...” Chàng trai vốn đã ngượng, bị anh ta nói vậy, mặt đỏ bừng, lúng túng không nói nên lời.
“Thái độ của anh là sao vậy?” Nữ ca sĩ chính không nhịn được, nói với nhân viên: “Cái ghế đó vốn đã hỏng rồi, còn không cho người ta nói sao? Đạo cụ có vấn đề, chẳng phải do các anh tắc trách thì là gì?”
Diệp Nại một tay xách đến một cái ghế, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt: “Có thời gian mà cãi cọ thì đã đổi xong rồi.”
Mấy người đều chưa kịp phản ứng, cứ ngẩn tò te nhìn anh.
Diệp Nại tặc lưỡi một tiếng, lại xách ghế, đi về phía sân khấu, định tự mình đặt lên.
Người nhân viên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo anh, đỡ lấy cái ghế từ tay anh, rồi lên sân khấu đổi. Chắc là sợ anh tự ý lên sân khấu bị khán giả nhìn thấy, gây ra rắc rối.
“Cảm... cảm ơn.” Chàng trai ấp úng nói với Diệp Nại.
“Đừng có nhún nhường với ai như thế.” Diệp Nại nhíu mày nói: “Người ta sẽ chỉ càng được đà lấn tới thôi.”
Chàng trai sững người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vâng! Tôi biết rồi! Cảm ơn anh!”
Diệp Nại nhất thời cạn lời, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đầy thích thú của nữ ca sĩ chính.
“Cậu cũng đâu có tệ như lời đồn, còn khá tốt bụng mà.”
Tốt bụng? Diệp Nại nghe cái từ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với mình liền bật cười.
Vốn dĩ mí mắt mỏng của anh luôn hơi sụp xuống, khiến đôi mắt trông dài và sắc sảo, mang theo vẻ bất cần, nhưng khi cười lên, đôi mắt lại trở về hình dáng hơi tròn ban đầu, sáng lấp lánh như có ánh sáng xuyên qua, lập tức làm tan đi vẻ lạnh lùng ấy.
“Vậy thì cô cứ tin lời đồn đi.” Diệp Nại chọn lại một vị trí ở góc tường: “Chẳng qua là tôi ghét các người ồn ào quá, làm ảnh hưởng đến việc tôi luyện hát.”
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
