0 chữ
Chương 1
Chương 1
“Anh tốn công tốn sức lừa tôi đến đây, chỉ để cho tôi xem cái này thôi à?” Diệp Nại ngả lưng vào ghế, hai tay đút túi, mặt mày khó chịu nhìn người quản lý của mình là Tưởng Khoan.
“Gửi qua mạng cho cậu thì cậu có trả lời không?” Tưởng Khoan bực bội nói: “Kiểu gì chả lại lặn mất tăm.”
“Có lý, đúng là hiểu tôi thật.” Diệp Nại nhướng mày: “Vậy anh chắc cũng biết, tôi sẽ không tham gia loại chương trình này đâu đúng không?”
Trên màn hình máy tính trước mặt đang hiện lên kế hoạch một chương trình giải trí đối kháng, dự định mời sáu quán quân từ các lĩnh vực khác nhau, mỗi tập sẽ tổ chức các loại trò chơi và cuộc thi khác nhau.
“Cậu có biết với tình hình của cậu bây giờ, nhận được một show hạng S như thế này khó đến mức nào không? Nếu không phải ban tổ chức vừa hay cần tìm một quán quân giới rap thì làm gì đến lượt cậu!” Tưởng Khoan kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cậu xem dàn khách mời dự kiến kìa, ai cũng có tên tuổi hơn cậu nhiều...”
“Không nghe không nghe, như đàn gảy tai trâu thôi.” Diệp Nại ngắt lời, giơ tay bịt tai, tỏ vẻ không quan tâm.
Tưởng Khoan tức giận kéo tay anh xuống: “Vậy cậu cho tôi một lý do không đi đi!”
“Thứ nhất, tôi ghét nhất là bị người khác ép làm việc.” Diệp Nại rụt tay lại, đôi mắt hẹp dài lười biếng hé mở, trông có vẻ khó ở: “Thứ hai, loại show giải trí này, hoặc là diễn theo kịch bản, hoặc là diễn những cảnh sắp đặt sẵn, chẳng có chút chân thật nào, vậy mà cứ khăng khăng gọi là “show thực tế”. Tôi đâu phải diễn viên, diễn không nổi.”
“Thứ nhất, lần trước cậu còn nói điều cậu ghét nhất là người khác khoe khoang trước mặt cậu.” Tưởng Khoan tỉnh bơ vạch trần: “Thứ hai, không yêu cầu cậu diễn, cậu chỉ cần kìm cái tính của cậu lại một chút, thể hiện sức hút của bản thân ra một chút, để thiện cảm của công chúng đối với cậu tăng lên một chút...”
Vừa nói vừa nói, anh ta bỗng buông xuôi: “Thôi được rồi, đúng là khó thật, tùy cậu vậy, tôi đi viết đơn xin nghỉ việc đây, tạm biệt! Cái công việc chết tiệt này, thật khiến người ta bạc đầu, tôi không chịu nổi một ngày nào nữa!”
Diệp Nại đã sớm quen với chiêu trò làm mình làm mẩy của người đàn ông trung niên này, trong lòng chẳng chút bận tâm.
“Đi đây, tôi đi mua chai thuốc mọc tóc, coi như quà chia tay của anh.” Anh đứng dậy vẫy tay, bỏ ngoài tai tiếng chửi rủa của người phía sau, cứ thế bỏ đi.
“Gửi qua mạng cho cậu thì cậu có trả lời không?” Tưởng Khoan bực bội nói: “Kiểu gì chả lại lặn mất tăm.”
“Có lý, đúng là hiểu tôi thật.” Diệp Nại nhướng mày: “Vậy anh chắc cũng biết, tôi sẽ không tham gia loại chương trình này đâu đúng không?”
Trên màn hình máy tính trước mặt đang hiện lên kế hoạch một chương trình giải trí đối kháng, dự định mời sáu quán quân từ các lĩnh vực khác nhau, mỗi tập sẽ tổ chức các loại trò chơi và cuộc thi khác nhau.
“Cậu có biết với tình hình của cậu bây giờ, nhận được một show hạng S như thế này khó đến mức nào không? Nếu không phải ban tổ chức vừa hay cần tìm một quán quân giới rap thì làm gì đến lượt cậu!” Tưởng Khoan kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cậu xem dàn khách mời dự kiến kìa, ai cũng có tên tuổi hơn cậu nhiều...”
Tưởng Khoan tức giận kéo tay anh xuống: “Vậy cậu cho tôi một lý do không đi đi!”
“Thứ nhất, tôi ghét nhất là bị người khác ép làm việc.” Diệp Nại rụt tay lại, đôi mắt hẹp dài lười biếng hé mở, trông có vẻ khó ở: “Thứ hai, loại show giải trí này, hoặc là diễn theo kịch bản, hoặc là diễn những cảnh sắp đặt sẵn, chẳng có chút chân thật nào, vậy mà cứ khăng khăng gọi là “show thực tế”. Tôi đâu phải diễn viên, diễn không nổi.”
“Thứ nhất, lần trước cậu còn nói điều cậu ghét nhất là người khác khoe khoang trước mặt cậu.” Tưởng Khoan tỉnh bơ vạch trần: “Thứ hai, không yêu cầu cậu diễn, cậu chỉ cần kìm cái tính của cậu lại một chút, thể hiện sức hút của bản thân ra một chút, để thiện cảm của công chúng đối với cậu tăng lên một chút...”
Diệp Nại đã sớm quen với chiêu trò làm mình làm mẩy của người đàn ông trung niên này, trong lòng chẳng chút bận tâm.
“Đi đây, tôi đi mua chai thuốc mọc tóc, coi như quà chia tay của anh.” Anh đứng dậy vẫy tay, bỏ ngoài tai tiếng chửi rủa của người phía sau, cứ thế bỏ đi.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
