TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Chương 90

Tiểu nha hoàn thấy chỗ trống ra, đang định tiến lên tiếp tục chải tóc cho Ninh Phương, lại bị khuôn mặt đột nhiên lạnh xuống của đương gia chủ mẫu trong gương dọa giật mình, chiếc lược trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống.

“Kỳ Ấu An!” Ninh Phương tức đến gan đau, đứng dậy liền vung cho nàng một cái tát: “Ngươi có phải là đồ ngốc không? Cái tên chó má kia làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy mà Tần thị còn dám đến cáo trạng ngươi không biết sao? Ngươi không có mẹ sao?”

Ninh Phương tức đến mức tự mắng cả mình, lại càng nghĩ càng giận: “Cái tên khốn kiếp nhà ngươi vậy mà còn đợi lão nương phái người đi mời!”

Nàng vốn dĩ tính tình nóng nảy, nói rồi nói rồi bàn tay lại giơ lên, thấy sắp bị đánh nữa, Kỳ Ấu An che mặt yếu ớt gọi một tiếng mẫu thân, bộ dạng đáng thương khiến Ninh Phương không thể xuống tay.

Nhưng ngọn lửa giận trong lòng nàng thì không sao dằn xuống được: “Tần thị tiện nhân này quả thực quá mức ức hϊếp người, mối hôn sự này còn chưa đủ ủy khuất con ta sao? Vậy mà còn muốn giở trò sau lưng, đúng là tiện đến mức nào chứ!”

Ninh Phương nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù liền muốn đi tìm Tần thị tính sổ.

Kỳ Ấu An và Triệu ma ma cùng một đám người lại kéo nàng trở về ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Mẫu thân, người nguôi giận đi, con chẳng phải cũng đã đánh Kỳ Hạo Vũ rồi sao, coi như vừa hòa.”

Ninh Phương vẫn trầm mặt, giữa đôi mày tràn đầy tức giận: “Kỳ Triều Yến cái tên khốn kiếp này! Tức chết lão nương rồi! Về đây lão nương nhất định phải xử lý nàng!”

“Hả?” Kỳ Ấu An ngây người một lát, không phải nên mắng nàng sao? Sao lại đột nhiên mắng mẫu thân nàng rồi?

Nàng nhìn ra cửa, đang nghĩ không biết có phải mẫu thân nàng đã trở về rồi không, Vương ma ma khẽ nói vào tai nàng: “Ý của phu nhân là nếu Đại tướng quân không nạp thϊếp thì sẽ không có những chuyện phiền lòng này.”

Kỳ Ấu An nghĩ một lát, suýt chút nữa không kìm được nụ cười trên môi: “...Đúng vậy!”

Hôm qua tiên sinh xem bói đến phủ, sau khi xem qua bát tự sinh thần của Kỳ Ấu An và Tống Trạch Lan, liền nói thẳng hai người họ là thiên tác chi hợp, trời định sẽ bên nhau dài lâu.

Ngày lành tháng tốt để thành hôn cũng được viết trên giấy giao cho Ninh Phương.

Ngày tốt gần nhất là vào giữa tháng Sáu, còn sau đó thì phải sang năm sau.

Ninh Phương lòng bàn tay biết rõ tâm tư của nữ nhi mình, mấy ngày tốt năm sau căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Sau khi nguôi giận, liền nói cho Kỳ Ấu An biết.

Hiện tại tháng Ba đã qua nửa, cách tháng Sáu cũng không còn xa.

Kỳ Ấu An bẻ ngón tay tính toán, cười ngây ngô như một kẻ ngốc, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi chạy đi tìm Tống Trạch Lan.

Ninh Phương nhìn bóng lưng vội vã của nàng, mỉm cười, gọi Triệu ma ma đến trước mặt: “Tiểu ăn mày kia chắc là không đi cùng Ấu An ra ngoài, ngươi đến Bình An Viện xem thử, nếu thích hợp thì nhận nàng làm nghĩa nữ đi. Nếu không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, bổn phu nhân sẽ xin Đại tướng quân khai ân, đưa nàng vào quân đội rèn luyện một phen.”

Nàng tin rằng, nếu tiểu ăn mày này cũng được Kỳ Triều Yến đích thân dạy dỗ bên mình, sau này chưa chắc đã thua kém Kỳ Hạo Vũ.

Triệu ma ma hiểu ý nàng: “Lão nô nhất định sẽ dạy dỗ nàng ấy trung thành với người, trung thành với Đại tiểu thư.”

Ninh Phương gật đầu: “Đi đi.”

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.