0 chữ
Chương 87
Chương 87
---
Dân phong Đông Khải phóng khoáng, ở Đông Khải, chỉ cần hai bên ưng thuận nhau, dù chưa kết hôn mà sống chung thì người ngoài cũng sẽ không bàn tán hay chỉ trỏ sau lưng.
Mà Càn Nguyên Quân và Khôn Trạch Quân đều có Kỳ Vũ Lộ, chịu ảnh hưởng từ tín hương của đối phương, việc hai người xa lạ tự nguyện ở bên nhau để trải qua Kỳ Vũ Lộ cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, vì việc dùng thuốc ức chế Kỳ Vũ Lộ gây hại rất lớn cho cơ thể, nên trong mắt Càn Nguyên Quân và Khôn Trạch Quân, đính hôn và thành thân không có gì khác biệt, phần lớn đều sống chung một phòng sau khi đính hôn để giúp nhau giải tỏa Kỳ Vũ Lộ.
Thế nên Kỳ Ấu An gọi Tống Trạch Lan là thê tử cũng không bị phản đối. Tương tự, nụ hôn trộm đường đột giai nhân của nàng, Tống Trạch Lan tuy xấu hổ nhưng cũng không hề tức giận.
Đúng lúc Tống Trạch Lan quay người chuẩn bị trở về thì Kỳ Ấu An lại lao vun vυ"t quay lại, vẻ mặt chột dạ: “Tống tỷ tỷ..."
"Người... sao lại quay lại rồi?" Tống Trạch Lan có chút ngạc nhiên, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười nhẹ, nàng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, chỉ nói: "An An người không cần lo cho ta, ta tự mình có thể về được."
Đôi mắt đẹp kia rõ ràng vô hồn, nhưng khi nhìn sang lại khiến Kỳ Ấu An có một ảo giác... Ánh mắt nhìn nàng ấy rất dịu dàng, không hề có ý trách móc.
Thế là Kỳ Ấu An lại trở nên đắc ý, cũng như một người không có chuyện gì mà lần nữa nắm lấy tay Tống Trạch Lan: “Thê tử, đường đêm không an toàn, ta đưa người về..."
Phủ Tướng quân.
Tần thị đang khóc lóc om sòm ở Phương Lan Viện tố cáo Kỳ Ấu An mưu hại con trai gã, Kỳ Triều Yến không có ở đó, trong Phương Lan Viện không một ai thương xót gã, đừng nói là khuyên nhủ gã, ngay cả một chén trà cũng không ai rót cho gã.
Chiếc ghế dưới mông gã cũng là tự gã bê đến.
Ninh Phương cũng nổi tiếng là người bênh vực con, dù nghe lời gã có ý nói con gái mình sai, cũng không có ý định đứng ra chủ trì công đạo cho Kỳ Hạo Vũ, chỉ thờ ơ nhìn gã khóc, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng, hoặc “ồ” một tiếng, ngoài ra không chịu nói thêm một lời nào.
Nàng sống hơn ba mươi năm, mắt thấy sắp bốn mươi, nhưng chưa bao giờ có ngày nào kiệm lời như hôm nay.
Vở kịch độc diễn của Tần thị diễn được gần nửa canh giờ, cũng chỉ nhận lại sự thờ ơ, cuối cùng thật sự không còn hy vọng, gã lấy khăn tay lau nước mắt, giận dỗi bỏ đi.
Gã vừa đi, Ninh Phương liền thở phào một hơi: “Phiền chết đi được, làm lỡ giấc ngủ của lão nương."
Nàng đứng dậy vào nội thất thay xiêm y, chợt như nhớ ra điều gì, cười như không cười nói: "Con nhóc con này có tiền đồ rồi, đập đầu người ta mà không sợ đánh chết người ta sao? Đây là Càn Nguyên Quân duy nhất của phủ Tướng quân, may mà lão phu nhân khuất núi sớm, nếu không trận đòn hôm nay kiểu gì cũng không tránh khỏi."
Vương ma ma cũng vui vẻ nói: "Đại tiểu thư nhà ta là người có phúc, phu nhân nhìn xem, hôm nay Đại tướng quân cũng không về đó sao?"
Còn Triệu ma ma lại vẻ mặt "hận sắt không thành thép": “Ôi chao, theo lão nô thấy, tiện nhân Tần thị này rõ ràng là nhắm vào Đại tướng quân, nhị công tử sáng nay đã về phủ rồi, gã đợi đến giờ này mới đến tố cáo, phu nhân người còn không rõ gã có ý đồ gì sao?"
Dân phong Đông Khải phóng khoáng, ở Đông Khải, chỉ cần hai bên ưng thuận nhau, dù chưa kết hôn mà sống chung thì người ngoài cũng sẽ không bàn tán hay chỉ trỏ sau lưng.
Mà Càn Nguyên Quân và Khôn Trạch Quân đều có Kỳ Vũ Lộ, chịu ảnh hưởng từ tín hương của đối phương, việc hai người xa lạ tự nguyện ở bên nhau để trải qua Kỳ Vũ Lộ cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, vì việc dùng thuốc ức chế Kỳ Vũ Lộ gây hại rất lớn cho cơ thể, nên trong mắt Càn Nguyên Quân và Khôn Trạch Quân, đính hôn và thành thân không có gì khác biệt, phần lớn đều sống chung một phòng sau khi đính hôn để giúp nhau giải tỏa Kỳ Vũ Lộ.
Thế nên Kỳ Ấu An gọi Tống Trạch Lan là thê tử cũng không bị phản đối. Tương tự, nụ hôn trộm đường đột giai nhân của nàng, Tống Trạch Lan tuy xấu hổ nhưng cũng không hề tức giận.
"Người... sao lại quay lại rồi?" Tống Trạch Lan có chút ngạc nhiên, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười nhẹ, nàng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, chỉ nói: "An An người không cần lo cho ta, ta tự mình có thể về được."
Đôi mắt đẹp kia rõ ràng vô hồn, nhưng khi nhìn sang lại khiến Kỳ Ấu An có một ảo giác... Ánh mắt nhìn nàng ấy rất dịu dàng, không hề có ý trách móc.
Thế là Kỳ Ấu An lại trở nên đắc ý, cũng như một người không có chuyện gì mà lần nữa nắm lấy tay Tống Trạch Lan: “Thê tử, đường đêm không an toàn, ta đưa người về..."
Phủ Tướng quân.
Tần thị đang khóc lóc om sòm ở Phương Lan Viện tố cáo Kỳ Ấu An mưu hại con trai gã, Kỳ Triều Yến không có ở đó, trong Phương Lan Viện không một ai thương xót gã, đừng nói là khuyên nhủ gã, ngay cả một chén trà cũng không ai rót cho gã.
Ninh Phương cũng nổi tiếng là người bênh vực con, dù nghe lời gã có ý nói con gái mình sai, cũng không có ý định đứng ra chủ trì công đạo cho Kỳ Hạo Vũ, chỉ thờ ơ nhìn gã khóc, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng, hoặc “ồ” một tiếng, ngoài ra không chịu nói thêm một lời nào.
Nàng sống hơn ba mươi năm, mắt thấy sắp bốn mươi, nhưng chưa bao giờ có ngày nào kiệm lời như hôm nay.
Vở kịch độc diễn của Tần thị diễn được gần nửa canh giờ, cũng chỉ nhận lại sự thờ ơ, cuối cùng thật sự không còn hy vọng, gã lấy khăn tay lau nước mắt, giận dỗi bỏ đi.
Gã vừa đi, Ninh Phương liền thở phào một hơi: “Phiền chết đi được, làm lỡ giấc ngủ của lão nương."
Nàng đứng dậy vào nội thất thay xiêm y, chợt như nhớ ra điều gì, cười như không cười nói: "Con nhóc con này có tiền đồ rồi, đập đầu người ta mà không sợ đánh chết người ta sao? Đây là Càn Nguyên Quân duy nhất của phủ Tướng quân, may mà lão phu nhân khuất núi sớm, nếu không trận đòn hôm nay kiểu gì cũng không tránh khỏi."
Còn Triệu ma ma lại vẻ mặt "hận sắt không thành thép": “Ôi chao, theo lão nô thấy, tiện nhân Tần thị này rõ ràng là nhắm vào Đại tướng quân, nhị công tử sáng nay đã về phủ rồi, gã đợi đến giờ này mới đến tố cáo, phu nhân người còn không rõ gã có ý đồ gì sao?"
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
