0 chữ
Chương 86
Chương 86
Kỳ Ấu An còn chưa nói đến chuyện trước đây nàng còn bị xúi giục trèo tường để ngắm giai nhân, còn giai nhân thì đã tự cho rằng nàng háo sắc rồi.
Nhưng Tống Trạch Lan không vạch trần, nàng gật đầu, khẽ nhếch khóe môi rồi hỏi: "Vậy An An sau khi nhìn qua rồi có hài lòng không?"
Kỳ Ấu An không cần suy nghĩ liền đắc ý nói: "Hài lòng, hài lòng, toàn bộ Hữu Ninh thành chỉ có Tống đại phu là xinh đẹp nhất, thê tử của ta là đẹp nhất..."
"Vậy người nhất kiến chung tình có phải là An An không?"
"..."
Sự im lặng của Kỳ Ấu An nghiễm nhiên nói lên sự thật đúng là như vậy, khiến tâm trạng Tống Trạch Lan tốt hơn rất nhiều.
Đêm qua nàng vì những suy đoán ban ngày mà trằn trọc khó ngủ, dù đã đồng ý hôn sự nhưng lòng vẫn khó mà yên.
Nhưng giờ nghĩ lại, bản thân “trong mộng” hẳn là không bị tiểu tướng quân chán cũ tìm mới mà bỏ rơi, cái ôm khiến nàng cảm thấy chua xót tủi thân kia có lẽ so với nỗi oan ức mà tiểu tướng quân phải chịu, cũng chẳng đáng là gì.
Dù sao thì tiểu tướng quân trước mặt nàng đã ba lần năm lượt giận dỗi bỏ đi, mà mỗi lần đều tủi thân đến sắp khóc...
Kỳ Ấu An tưởng nàng sẽ giận vì mình đã lừa nàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy khóe môi nàng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dường như dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm dịu dàng, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Tống Trạch Lan, tim liền không tự chủ được mà đập loạn xạ.
Không biết vì sao, nàng lại có cảm giác bị mê hoặc muốn hôn Tống Trạch Lan, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã khiến chính nàng giật mình, nếu hôn lên, Tống tỷ tỷ không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa!
"An An, người sao vậy?" Tống Trạch Lan chợt nghe thấy tiếng thở của nàng loạn nhịp, không khỏi quan tâm hỏi: "Có phải mệt rồi không?"
Kỳ Ấu An vội vàng kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man: “Không... không có, ta sao có thể mệt được? Ta rất nhàn rỗi, hôm nay ở nha môn ngồi cả buổi, được chiêu đãi ăn uống đầy đủ, còn chuyện bắt đám côn đồ đó đều do Nhị Cẩu tử dẫn người đi làm."
"Ừm, An An người nếu mệt, thì về trước đi, ta tự mình có thể về được."
Tống Trạch Lan trí nhớ đặc biệt tốt, từ nhỏ đã có khả năng ghi nhớ như chụp ảnh, đọc sách y một lần là nhớ, nhớ đường cũng vậy, tuy mắt không thấy nhưng những con đường đã đi qua nàng đều ghi nhớ trong lòng, cơ bản sẽ không xảy ra sai sót.
"..."
Giọng nói dịu dàng lướt qua tai, ý nghĩ vừa đè xuống lại trỗi dậy.
Kỳ Ấu An nghi ngờ đêm nay mình đã bị ma ám rồi, nếu không tại sao lại có xung động muốn hôn Tống tỷ tỷ nữa?
"An An?"
Không nghe thấy nàng nói chuyện, cũng không thấy được thần sắc của nàng, Tống Trạch Lan trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vô thức siết chặt bàn tay đang nắm của hai người, khoảnh khắc sau không khỏi sững sờ, cơn gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh mùa xuân, sao lòng bàn tay An An lại ẩm ướt như vậy?
Nhưng còn chưa đợi nàng kịp hỏi, trên gò má đã truyền đến hơi ấm mềm mại, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương này lại rất nhanh tan biến trong gió, kéo theo cả bàn tay nàng cũng được buông ra: “An An..."
"Tống tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nhịn được..."
Kỳ Ấu An bỏ lại thê tử của mình rồi chạy mất, chạy rất nhanh, chút âm thanh phiêu dật từ xa truyền lại, nhân ảnh vốn luôn đạm bạc kia sắc mặt hoảng loạn và thẹn thùng có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, nàng đứng sững tại chỗ rất lâu, dường như không thể tin nổi, lại dường như đang xác nhận điều gì... Nàng từ từ đưa tay lên khẽ chạm vào gò má vừa bị hôn của mình...
Nhưng Tống Trạch Lan không vạch trần, nàng gật đầu, khẽ nhếch khóe môi rồi hỏi: "Vậy An An sau khi nhìn qua rồi có hài lòng không?"
Kỳ Ấu An không cần suy nghĩ liền đắc ý nói: "Hài lòng, hài lòng, toàn bộ Hữu Ninh thành chỉ có Tống đại phu là xinh đẹp nhất, thê tử của ta là đẹp nhất..."
"Vậy người nhất kiến chung tình có phải là An An không?"
"..."
Sự im lặng của Kỳ Ấu An nghiễm nhiên nói lên sự thật đúng là như vậy, khiến tâm trạng Tống Trạch Lan tốt hơn rất nhiều.
Đêm qua nàng vì những suy đoán ban ngày mà trằn trọc khó ngủ, dù đã đồng ý hôn sự nhưng lòng vẫn khó mà yên.
Nhưng giờ nghĩ lại, bản thân “trong mộng” hẳn là không bị tiểu tướng quân chán cũ tìm mới mà bỏ rơi, cái ôm khiến nàng cảm thấy chua xót tủi thân kia có lẽ so với nỗi oan ức mà tiểu tướng quân phải chịu, cũng chẳng đáng là gì.
Kỳ Ấu An tưởng nàng sẽ giận vì mình đã lừa nàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy khóe môi nàng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dường như dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm dịu dàng, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Tống Trạch Lan, tim liền không tự chủ được mà đập loạn xạ.
Không biết vì sao, nàng lại có cảm giác bị mê hoặc muốn hôn Tống Trạch Lan, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã khiến chính nàng giật mình, nếu hôn lên, Tống tỷ tỷ không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa!
"An An, người sao vậy?" Tống Trạch Lan chợt nghe thấy tiếng thở của nàng loạn nhịp, không khỏi quan tâm hỏi: "Có phải mệt rồi không?"
Kỳ Ấu An vội vàng kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man: “Không... không có, ta sao có thể mệt được? Ta rất nhàn rỗi, hôm nay ở nha môn ngồi cả buổi, được chiêu đãi ăn uống đầy đủ, còn chuyện bắt đám côn đồ đó đều do Nhị Cẩu tử dẫn người đi làm."
Tống Trạch Lan trí nhớ đặc biệt tốt, từ nhỏ đã có khả năng ghi nhớ như chụp ảnh, đọc sách y một lần là nhớ, nhớ đường cũng vậy, tuy mắt không thấy nhưng những con đường đã đi qua nàng đều ghi nhớ trong lòng, cơ bản sẽ không xảy ra sai sót.
"..."
Giọng nói dịu dàng lướt qua tai, ý nghĩ vừa đè xuống lại trỗi dậy.
Kỳ Ấu An nghi ngờ đêm nay mình đã bị ma ám rồi, nếu không tại sao lại có xung động muốn hôn Tống tỷ tỷ nữa?
"An An?"
Không nghe thấy nàng nói chuyện, cũng không thấy được thần sắc của nàng, Tống Trạch Lan trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vô thức siết chặt bàn tay đang nắm của hai người, khoảnh khắc sau không khỏi sững sờ, cơn gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh mùa xuân, sao lòng bàn tay An An lại ẩm ướt như vậy?
Mùi hương này lại rất nhanh tan biến trong gió, kéo theo cả bàn tay nàng cũng được buông ra: “An An..."
"Tống tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nhịn được..."
Kỳ Ấu An bỏ lại thê tử của mình rồi chạy mất, chạy rất nhanh, chút âm thanh phiêu dật từ xa truyền lại, nhân ảnh vốn luôn đạm bạc kia sắc mặt hoảng loạn và thẹn thùng có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, nàng đứng sững tại chỗ rất lâu, dường như không thể tin nổi, lại dường như đang xác nhận điều gì... Nàng từ từ đưa tay lên khẽ chạm vào gò má vừa bị hôn của mình...
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
