0 chữ
Chương 71
Chương 71
Lời của Ninh Phương khiến Tống Trạch Lan nhớ lại cái ôm siết chặt đến mức khiến nàng cảm thấy chua xót và tủi hờn đến tột cùng ấy... Nó chân thực đến nỗi khiến nàng không khỏi nghi ngờ liệu trong cái "giấc mơ" kia, tiểu tướng quân có phải đã ham mới chán cũ rồi không.
Mà giờ đây tiểu tướng quân lại vội vàng muốn thành hôn với nàng, rốt cuộc là lãng tử hồi đầu, hay trong lòng còn vương vấn nỗi hổ thẹn?
Thần sắc nàng có chút hoảng hốt, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ấu An, trong bóng tối vô tận bỗng nhiên dấy lên một cảm giác bất lực đến não nề.
Tống Trạch Lan nhếch khóe môi, nụ cười lại nhạt nhòa đến mức như không tồn tại: “Đa tạ bá mẫu đã đưa mẫu thân ta trở về, trời đã không còn sớm, người và An An hãy mau về nghỉ ngơi đi."
Quả thực sắc trời đã tối muộn, Ninh Phương đã uống chút rượu, ít nhiều cũng có phần buồn ngủ, nghe vậy liền dặn Triệu Ma Ma đưa số điểm tâm mang theo cho mẫu thân Tống Trạch Lan, rồi cáo từ lên xe ngựa.
Kỳ Ấu An cũng biết mình nên trở về, song nàng luôn cảm thấy tâm trạng của Tống Trạch Lan không mấy ổn, trước khi lên xe ngựa còn ngoái đầu nhìn mãi, ánh mắt quyến luyến không rời khiến mẫu thân Tống Trạch Lan bật cười, nắm lấy tay con gái nói: "Tiểu tướng quân này còn chưa muốn đi kìa!"
Tống Trạch Lan khẽ cười, không nói một lời.
Mẫu thân Tống Trạch Lan dường như đã quen với vẻ ôn hòa nội liễm của nàng, cứ thế tự mình luyên thuyên: "Năm nay ta đến Tướng quân phủ, tuy không gặp được tướng quân, nhưng phu nhân tướng quân và gia nhân trong phủ đối đãi với ta đều rất nhiệt tình..."
Xe ngựa lắc lư, càng khiến cơn buồn ngủ thêm sâu, Ninh Phương ngáp dài, ngả đầu lên vai Kỳ Ấu An, lười biếng nói: "Ấu An, con và Lan Nhi rốt cuộc có chuyện gì vậy? Con không bắt nạt người ta chứ? Mẫu thân sao cứ cảm thấy Lan Nhi nghe con nói muốn cưới nàng thì tâm trạng không đúng, như thể chịu uất ức lớn lao vậy."
Kỳ Ấu An vẫn còn nhớ mẫu thân nàng đã nói nàng ham mới chán cũ trước mặt Tống Trạch Lan, liền bất lực đáp: "Mẫu thân, người chắc chắn đã nhìn lầm rồi, con làm sao có thể bắt nạt nàng ấy? Người đừng lúc nào cũng nghi ngờ con ba lòng hai dạ, mẫu thân là mẫu thân, con là con, tuyệt đối không giống nhau."
Nàng nói một cách chắc chắn, Ninh Phương bĩu môi: “Không có thì tốt nhất, cứ coi như ta sớm cảnh cáo con vậy. Con phải luôn nhớ rằng hôn sự với Lan Nhi là do con trăm phương ngàn kế mà có được, hiện giờ con không chê bai người ta, sau này dám chê bai thì cẩn thận ta lột da con ra đấy."
"Người yên tâm đi mẫu thân, con theo cái sự si tình của người..."
Kỳ Ấu An chưa dứt lời, Ninh Phương đã "phì" một tiếng bật cười, vẻ mặt chán ghét đẩy nàng ra: “Con đừng có theo ta, ta không si tình đâu, nếu ta si tình, sớm đã bị mẫu thân con làm tức chết rồi, không thì cũng buồn bã đến già đến chết."
"Mẫu thân..."
Trong khoảnh khắc, Kỳ Ấu An như bị sét đánh, không ai hiểu rõ hơn nàng việc mẫu thân nàng có ý nghĩa gì đối với nàng. Mẫu thân nàng sẽ không vì việc mẫu thân nàng nạp thϊếp mà uất ức buồn bã, bởi vì có nàng... nhưng nếu nàng chết rồi thì sao?
Trước đó, nàng chìm đắm trong niềm vui trọng sinh, hoàn toàn không nghĩ đến việc kiếp trước nàng chiến tử thì mẫu thân nàng liệu có chịu đựng nổi tin dữ đó không.
Nỗi hổ thẹn nặng nề dâng trào trong lòng, Kỳ Ấu An chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng căn bản không xứng làm con...
Mà giờ đây tiểu tướng quân lại vội vàng muốn thành hôn với nàng, rốt cuộc là lãng tử hồi đầu, hay trong lòng còn vương vấn nỗi hổ thẹn?
Thần sắc nàng có chút hoảng hốt, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ấu An, trong bóng tối vô tận bỗng nhiên dấy lên một cảm giác bất lực đến não nề.
Tống Trạch Lan nhếch khóe môi, nụ cười lại nhạt nhòa đến mức như không tồn tại: “Đa tạ bá mẫu đã đưa mẫu thân ta trở về, trời đã không còn sớm, người và An An hãy mau về nghỉ ngơi đi."
Quả thực sắc trời đã tối muộn, Ninh Phương đã uống chút rượu, ít nhiều cũng có phần buồn ngủ, nghe vậy liền dặn Triệu Ma Ma đưa số điểm tâm mang theo cho mẫu thân Tống Trạch Lan, rồi cáo từ lên xe ngựa.
Tống Trạch Lan khẽ cười, không nói một lời.
Mẫu thân Tống Trạch Lan dường như đã quen với vẻ ôn hòa nội liễm của nàng, cứ thế tự mình luyên thuyên: "Năm nay ta đến Tướng quân phủ, tuy không gặp được tướng quân, nhưng phu nhân tướng quân và gia nhân trong phủ đối đãi với ta đều rất nhiệt tình..."
Xe ngựa lắc lư, càng khiến cơn buồn ngủ thêm sâu, Ninh Phương ngáp dài, ngả đầu lên vai Kỳ Ấu An, lười biếng nói: "Ấu An, con và Lan Nhi rốt cuộc có chuyện gì vậy? Con không bắt nạt người ta chứ? Mẫu thân sao cứ cảm thấy Lan Nhi nghe con nói muốn cưới nàng thì tâm trạng không đúng, như thể chịu uất ức lớn lao vậy."
Nàng nói một cách chắc chắn, Ninh Phương bĩu môi: “Không có thì tốt nhất, cứ coi như ta sớm cảnh cáo con vậy. Con phải luôn nhớ rằng hôn sự với Lan Nhi là do con trăm phương ngàn kế mà có được, hiện giờ con không chê bai người ta, sau này dám chê bai thì cẩn thận ta lột da con ra đấy."
"Người yên tâm đi mẫu thân, con theo cái sự si tình của người..."
Kỳ Ấu An chưa dứt lời, Ninh Phương đã "phì" một tiếng bật cười, vẻ mặt chán ghét đẩy nàng ra: “Con đừng có theo ta, ta không si tình đâu, nếu ta si tình, sớm đã bị mẫu thân con làm tức chết rồi, không thì cũng buồn bã đến già đến chết."
Trong khoảnh khắc, Kỳ Ấu An như bị sét đánh, không ai hiểu rõ hơn nàng việc mẫu thân nàng có ý nghĩa gì đối với nàng. Mẫu thân nàng sẽ không vì việc mẫu thân nàng nạp thϊếp mà uất ức buồn bã, bởi vì có nàng... nhưng nếu nàng chết rồi thì sao?
Trước đó, nàng chìm đắm trong niềm vui trọng sinh, hoàn toàn không nghĩ đến việc kiếp trước nàng chiến tử thì mẫu thân nàng liệu có chịu đựng nổi tin dữ đó không.
Nỗi hổ thẹn nặng nề dâng trào trong lòng, Kỳ Ấu An chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng căn bản không xứng làm con...
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
