TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 70

Tống Trạch Lan lại không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, thấy buổi chiều không có bệnh nhân nào đến liền tìm quyển y thư lần trước đưa cho Kỳ Ấu An. Vẫn là một người nghiêm túc đọc, một người nghiêm túc nghe, cả hai đều rất nhập tâm.

Mặt trời dần nghiêng về phía Tây, ánh tà dương chiếu rọi những ngọn núi xa xôi ửng hồng, đẹp đến say lòng người.

Đáng tiếc không ai thưởng thức, mãi cho đến khi trời tối hẳn, Kỳ Ấu An mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, nhìn Tống Trạch Lan: “Tống tỷ tỷ, trời tối rồi."

Tống Trạch Lan ngẩn người, có chút kinh ngạc: “Muộn thế này rồi... nương ta còn chưa về sao?"

"Chưa."

Kỳ Ấu An nhịn cười, thầm lặng giơ ngón cái lên cho nương nàng và Tống bá mẫu, quả thực quá tuyệt vời.

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, nàng được ở riêng với Tống tỷ tỷ lâu đến vậy.

Lời nàng chưa dứt, liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần bên ngoài, Tống Trạch Lan chống tay lên bàn đá từ từ đứng dậy: “An An, ta muốn ra ngoài xem sao."

Tống Trạch Lan đi lại chậm chạp, không đợi hai người họ đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, đập vào mắt là Ninh Phương đang đỡ Tống mẫu, Ninh Phương cười tươi như hoa, gò má ửng hồng, trên người vương mùi rượu, đoán chừng là đã uống rượu rồi.

Triệu Ma Ma cũng theo đến, trong tay xách một chiếc hộp thức ăn, cười tủm tỉm đứng phía sau Ninh Phương.

"Mở cái cửa thôi mà lề mề thế, Ấu An ngươi bị điếc sao? Hay muốn đông chết nương ngươi?"

"Nương thân, người cho ta chút thể diện đi, Tống tỷ tỷ còn ở đây mà."

Kỳ Ấu An hừ hừ nói.

Nàng lùi lại hai bước nhường đường, Ninh Phương lúc này mới nhìn thấy Tống Trạch Lan đang đợi ở một bên, bây giờ đến lượt nàng ta ngượng ngùng: “Khụ khụ, Lan Nhi cũng ở đây à."

"Con chào bá mẫu."

Tống Trạch Lan khẽ khom người, ý cười nơi khóe môi nhẹ nhàng lan tỏa: “Con xin lỗi bá mẫu, là con đi chậm, làm liên lụy đến An An."

Bất kể khi nào ở đâu, nụ cười của nàng luôn có một vẻ ôn nhu điềm đạm khó tả, khiến người ta nhìn vào mà vô thức nảy sinh hảo cảm.

Ninh Phương nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng, liền buông Tống mẫu ra bước tới nắm lấy tay nàng, thân mật nói: "Lan Nhi, con đừng lúc nào cũng che chở cho nó, tính tình mềm yếu như vậy, sau này làm sao mà áp chế được cái đồ ranh con này?"

"Lan Nhi, đợi các con thành thân rồi nương sẽ dạy con thuật ngự vợ nhé."

Tống mẫu vừa nghe đây là muốn dạy con gái mình làm hổn nộ phụ, hoảng hốt vội vàng xua tay: “Không không không, cái này không thể được, ta thấy hai đứa trẻ này tính tình hợp nhau, cuộc sống nhất định sẽ trôi qua hòa thuận ấm êm, tương kính như tân."

"Tương kính như tân thì có gì tốt? Đã thành thân rồi, Khôn Trạch phải nắm giữ được Càn Nguyên của mình, không thể cho chúng sắc mặt tốt, kẻo chúng lại tơ vương lung tung, ba lòng hai ý..."

Ninh Phương vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Kỳ Triều Yến nạp thϊếp, lúc này nói đi nói lại không khỏi lại nghĩ đến bản thân mình, liền nổi giận: “Ngươi đừng thấy cái đồ ranh con này bây giờ cả lòng cả mắt đều là ngươi, sau này e rằng không khác gì mẹ nó mà thích mới ghét cũ, không quản được thì không ổn đâu."

"Nương thân, người đừng nói bậy, ta mới không phải loại người đó, đời này ta chỉ cần Tống tỷ tỷ một người thôi..."

Kỳ Ấu An bận rộn giải thích, song nào hay Tống Trạch Lan đã vì những lời mẫu thân nàng nói mà tâm tư vạn phần hỗn loạn, nào còn tâm trí mà nghe nàng nói gì.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.