0 chữ
Chương 62
Chương 62
Hai người trò chuyện rất lâu, cánh cửa phòng đang đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Kỳ Ấu An ngồi xổm đến chân tê dại, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại là Ninh Phương bước nhanh ra trước, cười như không cười nói: “Kỳ Ấu An, ngươi giỏi lắm, có bản lĩnh rồi đó, lúc trời chưa sáng đã lôi nương của ngươi dậy để đi hỏi cưới cho ngươi sao không chê nương ngươi lười biếng nữa?”
“Ách...”
Kỳ Ấu An lần này coi như là tự chui đầu vào rọ rồi.
Nhưng bỏ chạy đã không kịp, bước chân Ninh Phương nhanh, tay cũng nhanh, nàng ta túm chặt tai nàng vặn một vòng, tuy ít hơn hai vòng so với Triệu ma ma nghĩ trong lòng, nhưng cũng không sai lệch mấy.
Đau đến mức Kỳ Ấu An muốn kêu oai oái, nhưng nhìn thấy người bước ra từ phía sau nương thân nàng, nàng lặng lẽ nuốt ngược vào, lại thấy Tống mẫu đi ra, nàng cười gượng, ngay cả lời cầu xin cũng không nói nữa.
Hôn sự đã thành, Kỳ Ấu An trong lòng Tống mẫu cũng như con gái ruột, Tống mẫu sao nỡ cười nhạo nàng, ra ngoài nhìn thấy cảnh này liền vội vàng giải cứu nàng: “Thôi thôi, tiểu tướng quân vô tâm lỡ lời, phu nhân ngươi cứ tha cho nàng ta lần này đi.”
Tống mẫu khuyên, Triệu ma ma khuyên, Lý Kim Hoa cũng theo đó khuyên, lúc này mới giải cứu được tai Kỳ Ấu An khỏi tay Ninh Phương.
Ninh Phương lại mắng nàng một câu đồ tiểu tử vô lương tâm, mới nguôi giận: “Ấu An, Lan nhi mới đến, con dẫn Lan nhi đi dạo quanh thành đi, không được ra khỏi thành, cũng không được dẫn Lan nhi đến những nơi không đàng hoàng, nếu để ta biết con ức hϊếp Lan nhi, coi chừng làm nương ta sẽ lột da con.”
Nàng dừng lại một chút, ghé sát vào tai Kỳ Ấu An lại thì thầm: “Đừng ngốc nghếch thế, đối với Lan nhi phải nhiệt tình chủ động hơn chút.”
Nói xong, nàng lại như không có chuyện gì, cười tủm tỉm khoác tay Tống mẫu rời đi.
Triệu ma ma và Lý Kim Hoa cũng đều là người tinh tường, biết đây là phu nhân tướng quân tạo cơ hội riêng tư cho hai người bồi đắp tình cảm, đưa cho Kỳ Ấu An một ánh mắt đầy ẩn ý rồi cùng đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó trong hậu viện chỉ còn lại hai người nàng.
“An An, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Tống Trạch Lan vịn khung cửa, khẽ cười hỏi nàng: “Có muốn vào trong ngồi không?”
Ánh nắng hôm nay đặc biệt rạng rỡ, tia sáng ấm áp xuyên qua tầng mây, rải khắp mọi ngóc ngách trong sân, cũng đậu lại trên mày mắt nàng.
Trong đôi mắt từng u ám mất đi sắc màu ngày nào giờ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tràn ngập dịu dàng, Kỳ Ấu An mơ hồ như thấy được hình ảnh Tống tỷ tỷ với đôi mắt trong veo, sáng ngời mà nàng hằng tưởng tượng, không khỏi có chút say mê, chốc lát sau mới hoàn hồn đáp "ưm" một tiếng: “Tống tỷ tỷ, nương thân bảo ta dẫn ngươi đi dạo, hay là trên đường rồi nói?”
Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu: “An An, bá mẫu bảo ta cưới ngươi...”
Lời nàng chưa dứt, Kỳ Ấu An đã vội vàng ngắt lời nàng: “Gả cưới đều như nhau, không có gì khác biệt, Tống tỷ tỷ ngươi đồng ý rồi sao?”
Sự sốt sắng của Kỳ Ấu An, không khỏi khiến Tống Trạch Lan nhớ lại lời tướng quân phu nhân nói về hôn sự từ giản, bỏ qua tam môi lục sính, chọn ngày lành tháng tốt liền đưa người đến bái đường thành thân.
Nghe có vẻ toàn là chê bai, nhưng dường như cũng là nóng lòng muốn gả con gái cho mình.
Nàng thầm thở dài trong lòng quả không hổ là mẹ con, khóe môi khẽ cong lên lại xua đi mấy phần mơ hồ trong lòng: “Ừm, bá mẫu đã xin bát tự của ta, nói là tính được ngày lành tháng tốt thì sẽ cho ngươi và ta thành hôn. Chỉ là ta đang mắc bệnh mắt, e rằng cũng không kiếm được mấy bạc tiền để nuôi gia đình, sau này cuộc sống nhất định còn thanh khổ hơn bây giờ, nếu ngươi muốn hối hận, bây giờ vẫn còn kịp.”
Kỳ Ấu An ngồi xổm đến chân tê dại, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại là Ninh Phương bước nhanh ra trước, cười như không cười nói: “Kỳ Ấu An, ngươi giỏi lắm, có bản lĩnh rồi đó, lúc trời chưa sáng đã lôi nương của ngươi dậy để đi hỏi cưới cho ngươi sao không chê nương ngươi lười biếng nữa?”
“Ách...”
Kỳ Ấu An lần này coi như là tự chui đầu vào rọ rồi.
Nhưng bỏ chạy đã không kịp, bước chân Ninh Phương nhanh, tay cũng nhanh, nàng ta túm chặt tai nàng vặn một vòng, tuy ít hơn hai vòng so với Triệu ma ma nghĩ trong lòng, nhưng cũng không sai lệch mấy.
Đau đến mức Kỳ Ấu An muốn kêu oai oái, nhưng nhìn thấy người bước ra từ phía sau nương thân nàng, nàng lặng lẽ nuốt ngược vào, lại thấy Tống mẫu đi ra, nàng cười gượng, ngay cả lời cầu xin cũng không nói nữa.
Tống mẫu khuyên, Triệu ma ma khuyên, Lý Kim Hoa cũng theo đó khuyên, lúc này mới giải cứu được tai Kỳ Ấu An khỏi tay Ninh Phương.
Ninh Phương lại mắng nàng một câu đồ tiểu tử vô lương tâm, mới nguôi giận: “Ấu An, Lan nhi mới đến, con dẫn Lan nhi đi dạo quanh thành đi, không được ra khỏi thành, cũng không được dẫn Lan nhi đến những nơi không đàng hoàng, nếu để ta biết con ức hϊếp Lan nhi, coi chừng làm nương ta sẽ lột da con.”
Nàng dừng lại một chút, ghé sát vào tai Kỳ Ấu An lại thì thầm: “Đừng ngốc nghếch thế, đối với Lan nhi phải nhiệt tình chủ động hơn chút.”
Triệu ma ma và Lý Kim Hoa cũng đều là người tinh tường, biết đây là phu nhân tướng quân tạo cơ hội riêng tư cho hai người bồi đắp tình cảm, đưa cho Kỳ Ấu An một ánh mắt đầy ẩn ý rồi cùng đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó trong hậu viện chỉ còn lại hai người nàng.
“An An, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Tống Trạch Lan vịn khung cửa, khẽ cười hỏi nàng: “Có muốn vào trong ngồi không?”
Ánh nắng hôm nay đặc biệt rạng rỡ, tia sáng ấm áp xuyên qua tầng mây, rải khắp mọi ngóc ngách trong sân, cũng đậu lại trên mày mắt nàng.
Trong đôi mắt từng u ám mất đi sắc màu ngày nào giờ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tràn ngập dịu dàng, Kỳ Ấu An mơ hồ như thấy được hình ảnh Tống tỷ tỷ với đôi mắt trong veo, sáng ngời mà nàng hằng tưởng tượng, không khỏi có chút say mê, chốc lát sau mới hoàn hồn đáp "ưm" một tiếng: “Tống tỷ tỷ, nương thân bảo ta dẫn ngươi đi dạo, hay là trên đường rồi nói?”
Lời nàng chưa dứt, Kỳ Ấu An đã vội vàng ngắt lời nàng: “Gả cưới đều như nhau, không có gì khác biệt, Tống tỷ tỷ ngươi đồng ý rồi sao?”
Sự sốt sắng của Kỳ Ấu An, không khỏi khiến Tống Trạch Lan nhớ lại lời tướng quân phu nhân nói về hôn sự từ giản, bỏ qua tam môi lục sính, chọn ngày lành tháng tốt liền đưa người đến bái đường thành thân.
Nghe có vẻ toàn là chê bai, nhưng dường như cũng là nóng lòng muốn gả con gái cho mình.
Nàng thầm thở dài trong lòng quả không hổ là mẹ con, khóe môi khẽ cong lên lại xua đi mấy phần mơ hồ trong lòng: “Ừm, bá mẫu đã xin bát tự của ta, nói là tính được ngày lành tháng tốt thì sẽ cho ngươi và ta thành hôn. Chỉ là ta đang mắc bệnh mắt, e rằng cũng không kiếm được mấy bạc tiền để nuôi gia đình, sau này cuộc sống nhất định còn thanh khổ hơn bây giờ, nếu ngươi muốn hối hận, bây giờ vẫn còn kịp.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
