TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Chương 57

Kỳ Ấu An biết mẫu thân nàng chưa ngủ, vui vẻ dựa vào bên cạnh bà: “Mẫu thân, cảm ơn người.”

“… Ngươi ngậm miệng lại, ta cảm ơn ngươi.”

“…”

Đêm qua Kỳ Ấu An không kìm được niềm vui, cả đêm không ngủ, giờ đây càng gần y quán nàng càng không ngồi yên được, cách một lát lại vén màn xe nhìn ra ngoài, vô cùng nhàm chán.

Giấu thê chủ gả con gái đi, đến lúc mọi chuyện bại lộ khó tránh khỏi ồn ào cãi vã, Ninh Phương dù nhắm mắt trong lòng cũng không yên tĩnh, nghe tiếng động nhỏ bên tai, nhịn rồi lại nhịn mở mắt ra định quát mắng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng của Lục Tử.

“Phu nhân, đại tiểu thư, y quán môn tiền hình như có dừng một chiếc xe ngựa.”

Lời hắn vừa dứt, Kỳ Ấu An vội vàng nhìn ra ngoài, Ninh Phương cũng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài: “Ấu An đừng nóng vội, lát nữa mẫu thân hỏi Lý Kim Hoa.”

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe ngựa kia đã chậm rãi rời đi, còn Lục Tử cũng đánh xe ngựa đến trước cửa y quán.

Lý Môi Bà sáng sớm hôm nay đã được người phủ Tướng quân mời đến làm mối, lúc này thấy Phu nhân Tướng quân từ trên xe ngựa bước xuống, vội vàng nghênh đón: “Phu nhân Tướng quân an hảo, tiểu Tướng quân an hảo, nhiều ngày không gặp phu nhân trông vẫn thật trẻ trung…”

Ninh Phương không có thời gian nghe bà ta nịnh hót, vội vàng xua tay nói: “Lý Kim Hoa, chiếc xe ngựa vừa rồi rời đi là tình huống gì? Chẳng lẽ là tới tranh người với Ấu An sao? Bà già này đã nhận bạc của bổn phu nhân rồi, nếu còn dám dẫn mối cho người khác, đừng trách bổn phu nhân không dễ tha cho bà!”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lý Kim Hoa cứng lại: “Ôi, làm sao có thể chứ, phu nhân người oan cho ta chết mất, nhà đó là tự mình từ kinh đô xa xôi ngàn dặm đến tìm Tống đại phu khám bệnh, chẳng liên quan gì đến ta cả. Nói đi thì phải nói lại, tiểu Tướng quân nhà chúng ta thật có mắt nhìn…”

Bà ta cười hì hì liếc nhìn Kỳ Ấu An, rồi lại nói: “Phu nhân, người nghĩ xem, ở nơi như kinh đô làm gì có chuyện không có đại phu giỏi, nhưng người ta cứ nhất định phải chạy xa như vậy đến tìm Tống đại phu khám bệnh, điều này nói lên cái gì? Chẳng phải điều này nói lên Tống đại phu y thuật cao minh sao. Ngày sau Tống đại phu gả vào, Tướng quân, và người cùng tiểu Tướng quân nếu có đau đầu phát sốt, cũng không cần ra ngoài tìm đại phu, con dâu người chỉ cần vài thang thuốc là bệnh khỏi, mọi người đều sẽ khỏe mạnh.”

Ninh Phương cười không ngậm miệng được, liên tục gật đầu đồng thời không quên sửa lời bà ta: “Là gả chứ không phải cưới, Lý Kim Hoa, vào trong rồi ngươi không được nhầm lẫn nữa đó.”

Lý Kim Hoa hiển nhiên không tin, há hốc miệng: “Đương chân? Không phải nói đùa?”

Điều này… Tướng quân có thể đồng ý sao?

“Thật đấy.”

Ninh Phương quả quyết nói, dứt lời liền kéo Kỳ Ấu An đi vào trong.

Cửa y quán mở rộng, quả là thuận tiện hơn nhiều.

Triệu Ma Ma cũng chỉ huy Nhị Cẩu và Lục Tử bưng lễ vật từ trên xe ngựa xuống, Lý Kim Hoa lúc này mới chú ý tới Kỳ Ấu An bị trói hai tay, trong lòng hiếu kỳ, nhưng lại không dám trắng trợn hỏi Ninh Phương, tụt lại hai bước hạ thấp giọng hỏi nàng: “Lão tỷ tỷ, ngươi có biết phu nhân đang diễn trò gì không? Sao lại còn trói cả tiểu Tướng quân lại?”

“Phu nhân tự có ý đồ.”

Nhị Cẩu bọn họ làm việc lóng ngóng, Triệu Ma Ma không yên tâm, tùy tiện đáp một câu, rồi lại chăm chú nhìn bọn họ làm việc.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.