0 chữ
Chương 56
Chương 56
“…”
Kỳ Ấu An còn có lời muốn nói, giơ tay mình cao thật cao.
Ninh Phương đẩy mấy lần cũng không thể ấn tay nàng xuống, cười mắng rồi buông miệng nàng ra: “Tiểu thỏ tể tử còn muốn nói gì? Gả cho Tống tỷ tỷ của ngươi mà ngươi không vui sao?”
Đây cũng chính là điều Kỳ Ấu An muốn nói, nàng quét sạch vẻ mặt chán nản cuộc sống ban nãy, lập tức trở nên có tinh thần, đôi mày mắt xinh đẹp rạng rỡ, khóe môi không kìm được mà nhếch lên, ai cũng có thể nhìn ra sự vui sướиɠ hưng phấn của nàng, Ninh Phương tự nhiên cũng thấy rõ ràng, khẽ mắng yêu: “Xem cái bộ dạng có tiền đồ của ngươi kìa, vì một Khôn Trạch Quân mà sống dở chết dở, bỏ cả cơm cháo, không biết xấu hổ sao? Dáng dấp cũng không tệ, gia thế cũng không tệ, sao lại bị người ta nắm chặt đến vậy?”
Đang nói thì lại sinh giận, bèn lại một ngón tay chọc vào trán Kỳ Ấu An: “Tiểu thỏ tể tử, đầu gỗ lim, sao ta lại sinh ra ngươi cái thứ chẳng biết lo lắng gì như vậy?”
Kỳ Ấu An hì hì cười, không phản bác cũng không trốn tránh, trông ngoan ngoãn không thể ngoan hơn.
Ninh Phương lại lẩm bẩm một lúc, nguôi giận liền sai người mang hộp thức ăn ra, nhìn chằm chằm nàng ăn xong mới trở về nghỉ ngơi.
Ninh Phương lại lẩm bẩm một lúc, nguôi giận liền sai người mang hộp thức ăn ra, nhìn nàng ăn xong mới về nghỉ ngơi.
Khi trở về, đêm đã rất khuya rồi.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Phương chỉ cảm thấy mình vừa nằm xuống đã lại phải dậy.
Ngồi trước gương trang điểm ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt nặng trĩu, làm sao cũng không mở ra được.
Bên tai Kỳ Ấu An không ngừng thúc giục, quả thực ồn ào, nàng vốn muốn cho tiểu thỏ tể tử một trận mắng té tát, nhưng thực sự quá buồn ngủ, nhíu mày lại cũng lười mở miệng.
Kỳ Ấu An còn không biết mình vừa thoát một kiếp, vẫn còn hưng phấn không thôi, sau khi dặn Nhị Cẩu đi tìm Lý Môi Bà, liền ở lì trong phòng mẫu thân nàng đợi.
Triệu Ma Ma hầu hạ Ninh Phương rửa mặt thay y phục, Vương Ma Ma cũng không rảnh rỗi, dẫn người đi mua sắm lễ vật, bận đến chân không chạm đất.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, đã gần đến Tỵ thời.
Ninh Phương lên xe ngựa, kéo Kỳ Ấu An lên cùng, không nói hai lời lấy roi ra trói hai tay nàng lại.
Roi mềm đỏ như máu nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc, Kỳ Ấu An vô cùng kinh ngạc: “Mẫu thân?”
Nàng không nghĩ ra mẫu thân nàng mang nó lên xe ngựa từ lúc nào, cũng không nghĩ ra mẫu thân nàng tự dưng trói nàng làm gì?
“Ấu An, còn muốn cưới Tống tỷ tỷ của ngươi không? Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân không được giãy giụa.”
Ninh Phương cười híp mắt nói, một câu nói khiến Kỳ Ấu An mặc kệ nàng xoay sở.
Chỉ là bà buộc lỏng lẻo, e rằng có trói cả ngày cũng không hằn vết.
Kỳ Ấu An cúi đầu lặng lẽ nhìn một lúc, vẫn thấy quá giả.
Mặc dù Tống tỷ tỷ không nhìn thấy, nhưng Tống bá mẫu nhìn thấy đó, vạn nhất lại thành vẽ rắn thêm chân thì sao?
“Mẫu thân, hay là người cứ đánh con một trận đi? Trói thế này sợ là không có tác dụng.”
“Ngứa đòn sao? Ngươi không phạm lỗi đánh ngươi làm gì?”
“…”
Đây không phải khổ nhục kế sao?
Kỳ Ấu An đầy vẻ nghi hoặc.
Ninh Phương lườm nàng một cái, không để ý nàng, tự mình nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng trong tay thì lại nắm chặt đầu kia của roi.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, còn cần một lúc nữa mới tới.
Kỳ Ấu An còn có lời muốn nói, giơ tay mình cao thật cao.
Ninh Phương đẩy mấy lần cũng không thể ấn tay nàng xuống, cười mắng rồi buông miệng nàng ra: “Tiểu thỏ tể tử còn muốn nói gì? Gả cho Tống tỷ tỷ của ngươi mà ngươi không vui sao?”
Đây cũng chính là điều Kỳ Ấu An muốn nói, nàng quét sạch vẻ mặt chán nản cuộc sống ban nãy, lập tức trở nên có tinh thần, đôi mày mắt xinh đẹp rạng rỡ, khóe môi không kìm được mà nhếch lên, ai cũng có thể nhìn ra sự vui sướиɠ hưng phấn của nàng, Ninh Phương tự nhiên cũng thấy rõ ràng, khẽ mắng yêu: “Xem cái bộ dạng có tiền đồ của ngươi kìa, vì một Khôn Trạch Quân mà sống dở chết dở, bỏ cả cơm cháo, không biết xấu hổ sao? Dáng dấp cũng không tệ, gia thế cũng không tệ, sao lại bị người ta nắm chặt đến vậy?”
Kỳ Ấu An hì hì cười, không phản bác cũng không trốn tránh, trông ngoan ngoãn không thể ngoan hơn.
Ninh Phương lại lẩm bẩm một lúc, nguôi giận liền sai người mang hộp thức ăn ra, nhìn chằm chằm nàng ăn xong mới trở về nghỉ ngơi.
Ninh Phương lại lẩm bẩm một lúc, nguôi giận liền sai người mang hộp thức ăn ra, nhìn nàng ăn xong mới về nghỉ ngơi.
Khi trở về, đêm đã rất khuya rồi.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Ninh Phương chỉ cảm thấy mình vừa nằm xuống đã lại phải dậy.
Ngồi trước gương trang điểm ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt nặng trĩu, làm sao cũng không mở ra được.
Bên tai Kỳ Ấu An không ngừng thúc giục, quả thực ồn ào, nàng vốn muốn cho tiểu thỏ tể tử một trận mắng té tát, nhưng thực sự quá buồn ngủ, nhíu mày lại cũng lười mở miệng.
Triệu Ma Ma hầu hạ Ninh Phương rửa mặt thay y phục, Vương Ma Ma cũng không rảnh rỗi, dẫn người đi mua sắm lễ vật, bận đến chân không chạm đất.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, đã gần đến Tỵ thời.
Ninh Phương lên xe ngựa, kéo Kỳ Ấu An lên cùng, không nói hai lời lấy roi ra trói hai tay nàng lại.
Roi mềm đỏ như máu nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc, Kỳ Ấu An vô cùng kinh ngạc: “Mẫu thân?”
Nàng không nghĩ ra mẫu thân nàng mang nó lên xe ngựa từ lúc nào, cũng không nghĩ ra mẫu thân nàng tự dưng trói nàng làm gì?
“Ấu An, còn muốn cưới Tống tỷ tỷ của ngươi không? Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân không được giãy giụa.”
Chỉ là bà buộc lỏng lẻo, e rằng có trói cả ngày cũng không hằn vết.
Kỳ Ấu An cúi đầu lặng lẽ nhìn một lúc, vẫn thấy quá giả.
Mặc dù Tống tỷ tỷ không nhìn thấy, nhưng Tống bá mẫu nhìn thấy đó, vạn nhất lại thành vẽ rắn thêm chân thì sao?
“Mẫu thân, hay là người cứ đánh con một trận đi? Trói thế này sợ là không có tác dụng.”
“Ngứa đòn sao? Ngươi không phạm lỗi đánh ngươi làm gì?”
“…”
Đây không phải khổ nhục kế sao?
Kỳ Ấu An đầy vẻ nghi hoặc.
Ninh Phương lườm nàng một cái, không để ý nàng, tự mình nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng trong tay thì lại nắm chặt đầu kia của roi.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, còn cần một lúc nữa mới tới.
1
0
1 tuần trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
