0 chữ
Chương 54
Chương 54
“…Không thể sao? Vậy là nói hai người vốn đã có ý với nhau…”
Kỳ Ấu An lẩm bẩm tự nói cũng bị Triệu Tiểu Ô nghe thấy, hắn lén lút đến gần: “Cũng không hẳn vậy đâu nhỉ? Nhưng theo ta được biết, việc tẩy trừ khế ấn quá đau đớn, nếu gặp phải ung y, còn rất dễ khi mổ xẻ khế khẩu mà máu chảy không ngừng dẫn đến mất mạng, trừ phi tính tình cực kỳ cương liệt, người bình thường dù không thích cũng đành tạm bợ sống qua.”
“Cứ như Chu Hồng Hạnh vậy, đã không chọn tẩy trừ khế ấn giữa việc gả cho thứ đệ của ngươi và tẩy trừ khế ấn, đương nhiên, cũng có thể là không chịu nổi cha mẹ nàng khẩn cầu mà đành gả.”
Trong đầu Kỳ Ấu An tràn ngập cảnh kiếp trước vào ngày thứ hai tân hôn, Kỳ Hạo Vũ dắt Tống Trạch Lan đến dâng trà cho mẫu thân nàng, người nữ tử vốn dịu dàng khẽ cười với nàng ngày trước, nay cười tủm tỉm gọi nàng “A tỷ”, ánh mắt hiền hòa khiêm nhường, nhưng cũng khách sáo xa cách.
Thật xa lạ… không còn giống Tống tỷ tỷ của nàng nữa rồi.
Lòng càng đau, càng tỉnh táo, Kỳ Ấu An không thể tự lừa dối mình, nàng từng thấy Chu Hồng Hạnh sắc mặt lạnh nhạt đi theo sau Kỳ Hạo Vũ, lúc đó chỉ nghĩ nàng ta tính tình lãnh đạm không thích cười.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là không thích, dù bị cưỡng chế kết khế cũng không thể thay đổi được gì, không thích thì vẫn là không thích.
Vậy mà người con gái cười tủm tỉm khoác tay Kỳ Hạo Vũ ở kiếp trước lại sao có thể là bị ép gả cho hắn?
Nàng vốn gọi Triệu Tiểu Ô đến là muốn học cách làm cho Tống Trạch Lan vui lòng, nhưng lúc này đã không còn tâm tư nữa: “Biết rồi, ngươi về trước đi, ta sẽ tìm cơ hội gặp Chu Hồng Hạnh, nếu tình huống ngươi nói là sự thật, ta sẽ bẩm rõ với mẫu thân để đòi lại công đạo cho nàng.”
“Ấy, cũng không cần đòi lại công đạo…” Lời vừa thốt ra, Triệu Tiểu Ô lại cảm thấy mình nói lời này không đúng lắm, hắn vỗ vỗ gáy vẻ mặt khá phiền não: “Lão đại à, chuyện này đã qua bao lâu rồi, thôi bỏ qua đi. Ta cảm thấy nàng ấy bây giờ thế này cũng khá tốt, ngươi xem Kỳ công tử bây giờ cũng chưa cưới vợ, đến lúc đó nàng ấy mẫu bằng tử quý vẫn rất có khả năng trở thành chính thất. Cho dù không thành chính thất, dưới gối có một trai nửa gái, cũng có thể an hưởng tuổi già.”
“Ta hiểu ngươi lo lắng điều gì.” Kỳ Ấu An gắng sức đè nén tâm trạng rối bời, mở miệng nói: “Ta biết kết quả như vậy tuy không được như ý nhưng cũng tàm tạm, nhưng ta sẽ để mẫu thân cố gắng hết sức bồi thường cho nàng thêm chút nữa.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Kỳ gia đời đời là trung thần lương tướng, đối với những chuyện ức hϊếp bá tánh thế này tuyệt đối không dung túng, ta đã biết rồi, tuyệt không thể coi như chưa từng xảy ra.”
“Đúng rồi, ban đầu sao ta lại không nghĩ đến việc nói chuyện này cho ngươi nhỉ?” Ánh mắt Triệu Tiểu Ô lập tức sáng bừng, hắn hăm hở nói: “Lão đại, ngươi có thể nói với Tướng quân để Chu Hồng Hạnh được làm chính thất không?”
“Nàng ấy nếu như bằng lòng, có thể tự mình đề xuất, ta tin mẫu thân nhất định sẽ cho nàng ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Lời Kỳ Ấu An vừa dứt, bàn tay Triệu Tiểu Ô đã vỗ mạnh lên vai nàng: “Tỷ muội tốt, đợi ta gặp được nàng ấy nhất định sẽ báo tin tốt này cho nàng.”
Chu Hồng Hạnh là thϊếp của Kỳ Hạo Vũ, sống ở viện khác, ngày thường ít khi ra ngoài, Kỳ Ấu An cũng không tiện đến tìm nàng, liền gật đầu nói: “Ngươi gặp nàng ấy rồi cũng tiện thể nói cho ta một tiếng…”
Kỳ Ấu An lẩm bẩm tự nói cũng bị Triệu Tiểu Ô nghe thấy, hắn lén lút đến gần: “Cũng không hẳn vậy đâu nhỉ? Nhưng theo ta được biết, việc tẩy trừ khế ấn quá đau đớn, nếu gặp phải ung y, còn rất dễ khi mổ xẻ khế khẩu mà máu chảy không ngừng dẫn đến mất mạng, trừ phi tính tình cực kỳ cương liệt, người bình thường dù không thích cũng đành tạm bợ sống qua.”
“Cứ như Chu Hồng Hạnh vậy, đã không chọn tẩy trừ khế ấn giữa việc gả cho thứ đệ của ngươi và tẩy trừ khế ấn, đương nhiên, cũng có thể là không chịu nổi cha mẹ nàng khẩn cầu mà đành gả.”
Trong đầu Kỳ Ấu An tràn ngập cảnh kiếp trước vào ngày thứ hai tân hôn, Kỳ Hạo Vũ dắt Tống Trạch Lan đến dâng trà cho mẫu thân nàng, người nữ tử vốn dịu dàng khẽ cười với nàng ngày trước, nay cười tủm tỉm gọi nàng “A tỷ”, ánh mắt hiền hòa khiêm nhường, nhưng cũng khách sáo xa cách.
Lòng càng đau, càng tỉnh táo, Kỳ Ấu An không thể tự lừa dối mình, nàng từng thấy Chu Hồng Hạnh sắc mặt lạnh nhạt đi theo sau Kỳ Hạo Vũ, lúc đó chỉ nghĩ nàng ta tính tình lãnh đạm không thích cười.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là không thích, dù bị cưỡng chế kết khế cũng không thể thay đổi được gì, không thích thì vẫn là không thích.
Vậy mà người con gái cười tủm tỉm khoác tay Kỳ Hạo Vũ ở kiếp trước lại sao có thể là bị ép gả cho hắn?
Nàng vốn gọi Triệu Tiểu Ô đến là muốn học cách làm cho Tống Trạch Lan vui lòng, nhưng lúc này đã không còn tâm tư nữa: “Biết rồi, ngươi về trước đi, ta sẽ tìm cơ hội gặp Chu Hồng Hạnh, nếu tình huống ngươi nói là sự thật, ta sẽ bẩm rõ với mẫu thân để đòi lại công đạo cho nàng.”
“Ta hiểu ngươi lo lắng điều gì.” Kỳ Ấu An gắng sức đè nén tâm trạng rối bời, mở miệng nói: “Ta biết kết quả như vậy tuy không được như ý nhưng cũng tàm tạm, nhưng ta sẽ để mẫu thân cố gắng hết sức bồi thường cho nàng thêm chút nữa.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Kỳ gia đời đời là trung thần lương tướng, đối với những chuyện ức hϊếp bá tánh thế này tuyệt đối không dung túng, ta đã biết rồi, tuyệt không thể coi như chưa từng xảy ra.”
“Nàng ấy nếu như bằng lòng, có thể tự mình đề xuất, ta tin mẫu thân nhất định sẽ cho nàng ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Lời Kỳ Ấu An vừa dứt, bàn tay Triệu Tiểu Ô đã vỗ mạnh lên vai nàng: “Tỷ muội tốt, đợi ta gặp được nàng ấy nhất định sẽ báo tin tốt này cho nàng.”
Chu Hồng Hạnh là thϊếp của Kỳ Hạo Vũ, sống ở viện khác, ngày thường ít khi ra ngoài, Kỳ Ấu An cũng không tiện đến tìm nàng, liền gật đầu nói: “Ngươi gặp nàng ấy rồi cũng tiện thể nói cho ta một tiếng…”
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
