0 chữ
Chương 51
Chương 51
Triệu Tiểu Ô bị nàng làm cho nghẹn họng: “Ta thừa nhận trông ta có vẻ hơi lén lút, nhưng lão đại ngươi thật sự đã hiểu lầm ta rồi, chị em ta đối nhân xử thế từ trước đến nay đều trượng nghĩa…”
Lời nàng ta chưa nói hết, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lấm lét đi tới chỗ Kỳ Ấu An: “Lão đại, có phải đại tẩu đã chọc ngươi không vui rồi không?” Đôi mắt nàng ta trợn tròn, nhìn chằm chằm vào khóe mắt ửng đỏ của Kỳ Ấu An, trên mặt dần hiện ra nụ cười xấu xa.
Kỳ Ấu An cũng không che giấu nữa, vô cảm nói: “Nàng ấy ghét ta.” Ghét đến mức ngay cả tên cũng không muốn gọi, chỉ khách sáo gọi nàng một tiếng tiểu tướng quân.
“Vậy nên ngươi giận đến phát khóc sao?” Triệu Tiểu Ô khá kinh ngạc, sau đó cười càng đáng đòn hơn: “Lão đại, ta cứ tưởng ngươi vô tâm vô phế sẽ không biết khai khiếu, không ngờ cũng có ngày vì tình mà khốn đốn, ha ha ha…”
“Bảo ngươi tới đây là để cho ta lời khuyên, không phải để cười nhạo ta.” Sắc mặt Kỳ Ấu An càng thêm khó coi, xoay người bỏ đi. Nhưng những chuyện xui xẻo cứ nối tiếp nhau, nàng vừa bước qua cổng phủ, đã nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất. Không xa, Kỳ Hạo Vũ một thân bạch y tay cầm quạt xếp, đang không nhanh không chậm đi tới.
“Chậc.” Triệu Tiểu Ô từ phía sau đuổi tới, cũng nhìn thấy Kỳ Hạo Vũ. Nàng ta vòng tay qua cổ Kỳ Ấu An, cười hì hì ghé vào tai nàng: “Vị này bây giờ trông cũng ra dáng người ra dáng chó đấy, lão đại ngươi không biết đâu, tối hôm kia ta còn thấy hắn ở Hồng Ngọc Quán, uống rượu say như chó, lại còn cứ tà da^ʍ nhìn chằm chằm cô nương Chức Ngọc, đúng là quá vô liêm sỉ, ta còn không tiện nhìn mãi.”
Thứ mà có thể khiến Triệu Tiểu Ô không tiện nhìn mãi tự nhiên không phải là khuôn mặt cô nương Chức Ngọc, càng không thể là ca múa. Đều là những kẻ háo sắc, có gì mà so sánh? Lời đến bên miệng, Kỳ Ấu An nhìn khuôn mặt Kỳ Hạo Vũ càng ngày càng gần, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, lại đổi lời: “Phải, ngươi mạnh hơn hắn một chút.”
Triệu Tiểu Ô đại khái không nghe ra ẩn ý trong lời nàng, vẫn rất kiêu ngạo: “Đúng vậy, ngươi phải đề phòng hắn ta, hắn ta háo sắc hơn ta nhiều, nói không chừng đã gặp đại tẩu rồi.”
“Ha ha.” Gặp rồi thì sao? Kiếp này nàng nhất định phải cưới Tống Trạch Lan! Trong mắt Kỳ Ấu An không che giấu chút lạnh lẽo nào, sắc mặt trầm xuống, rất giống với Kỳ Triều Yến vốn luôn lạnh lùng vô tình, nghiêm nghị không cười. Thoáng nhìn qua, vẫn khá đáng sợ.
Kỳ Hạo Vũ khẽ giật giật mi tâm, nhưng quay đầu nghĩ lại, một kẻ phế vật chỉ biết làm loạn đòi cưới một nữ tử mù lòa thì hà tất phải để trong lòng? Hắn ta mỉm cười ôn hòa, tiến đến chào hỏi: “A tỷ an tốt, Triệu cô nương an tốt.”
“An tốt an tốt, Kỳ công tử đây là đi làm gì?” Triệu Tiểu Ô cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Kỳ Hạo Vũ, nhìn đến mức Kỳ Hạo Vũ thấy khó hiểu, hắn ta nhíu mày, không để ý.
Ngược lại, hắn ta hỏi Kỳ Ấu An, người coi hắn như không khí: “A tỷ, ta nghe hạ nhân nói người vì một kẻ mù lòa mà chọc phu nhân tức giận…”
Kỳ Ấu An đã lướt qua hắn ta, nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét tới: “Dám nói thêm một tiếng mù lòa nữa, tin hay không ta sẽ nhổ lưỡi ngươi?”
Nghe ngữ khí quen thuộc, chút cảm giác kỳ lạ trong lòng Kỳ Hạo Vũ lập tức tan biến sạch sẽ. Ánh mắt hắn ta ẩn chứa vẻ khinh bỉ, nhưng lời nói lại vô cùng khẩn thiết: “A tỷ, người đừng hồ đồ nữa. Mẫu thân người đã rất thất vọng về người rồi, lẽ nào người nhất định phải chọc tức mẫu thân đến chết mới cam lòng sao?”
Lời nàng ta chưa nói hết, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lấm lét đi tới chỗ Kỳ Ấu An: “Lão đại, có phải đại tẩu đã chọc ngươi không vui rồi không?” Đôi mắt nàng ta trợn tròn, nhìn chằm chằm vào khóe mắt ửng đỏ của Kỳ Ấu An, trên mặt dần hiện ra nụ cười xấu xa.
Kỳ Ấu An cũng không che giấu nữa, vô cảm nói: “Nàng ấy ghét ta.” Ghét đến mức ngay cả tên cũng không muốn gọi, chỉ khách sáo gọi nàng một tiếng tiểu tướng quân.
“Vậy nên ngươi giận đến phát khóc sao?” Triệu Tiểu Ô khá kinh ngạc, sau đó cười càng đáng đòn hơn: “Lão đại, ta cứ tưởng ngươi vô tâm vô phế sẽ không biết khai khiếu, không ngờ cũng có ngày vì tình mà khốn đốn, ha ha ha…”
“Chậc.” Triệu Tiểu Ô từ phía sau đuổi tới, cũng nhìn thấy Kỳ Hạo Vũ. Nàng ta vòng tay qua cổ Kỳ Ấu An, cười hì hì ghé vào tai nàng: “Vị này bây giờ trông cũng ra dáng người ra dáng chó đấy, lão đại ngươi không biết đâu, tối hôm kia ta còn thấy hắn ở Hồng Ngọc Quán, uống rượu say như chó, lại còn cứ tà da^ʍ nhìn chằm chằm cô nương Chức Ngọc, đúng là quá vô liêm sỉ, ta còn không tiện nhìn mãi.”
Thứ mà có thể khiến Triệu Tiểu Ô không tiện nhìn mãi tự nhiên không phải là khuôn mặt cô nương Chức Ngọc, càng không thể là ca múa. Đều là những kẻ háo sắc, có gì mà so sánh? Lời đến bên miệng, Kỳ Ấu An nhìn khuôn mặt Kỳ Hạo Vũ càng ngày càng gần, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, lại đổi lời: “Phải, ngươi mạnh hơn hắn một chút.”
“Ha ha.” Gặp rồi thì sao? Kiếp này nàng nhất định phải cưới Tống Trạch Lan! Trong mắt Kỳ Ấu An không che giấu chút lạnh lẽo nào, sắc mặt trầm xuống, rất giống với Kỳ Triều Yến vốn luôn lạnh lùng vô tình, nghiêm nghị không cười. Thoáng nhìn qua, vẫn khá đáng sợ.
Kỳ Hạo Vũ khẽ giật giật mi tâm, nhưng quay đầu nghĩ lại, một kẻ phế vật chỉ biết làm loạn đòi cưới một nữ tử mù lòa thì hà tất phải để trong lòng? Hắn ta mỉm cười ôn hòa, tiến đến chào hỏi: “A tỷ an tốt, Triệu cô nương an tốt.”
“An tốt an tốt, Kỳ công tử đây là đi làm gì?” Triệu Tiểu Ô cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Kỳ Hạo Vũ, nhìn đến mức Kỳ Hạo Vũ thấy khó hiểu, hắn ta nhíu mày, không để ý.
Kỳ Ấu An đã lướt qua hắn ta, nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét tới: “Dám nói thêm một tiếng mù lòa nữa, tin hay không ta sẽ nhổ lưỡi ngươi?”
Nghe ngữ khí quen thuộc, chút cảm giác kỳ lạ trong lòng Kỳ Hạo Vũ lập tức tan biến sạch sẽ. Ánh mắt hắn ta ẩn chứa vẻ khinh bỉ, nhưng lời nói lại vô cùng khẩn thiết: “A tỷ, người đừng hồ đồ nữa. Mẫu thân người đã rất thất vọng về người rồi, lẽ nào người nhất định phải chọc tức mẫu thân đến chết mới cam lòng sao?”
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
