TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Kiêu ngạo như Kỳ Ấu An, da mặt vốn mỏng manh, đến cả cửa chính cũng không đi, nói xong liền trực tiếp nhảy tường bỏ trốn…

Dù Tống Trạch Lan có thế nào cũng không ngờ, tiểu tướng quân nàng ta lại là một đồ mít ướt… Ba chữ “không ghét bỏ” ngập ngừng nói ra, nàng mới phát hiện trong viện chỉ còn lại một mình mình.

Buồn cười nhiều hơn là bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng chợt thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tin tiểu tướng quân không phải kẻ xấu, nhưng nàng vốn tính chậm nhiệt, hành động thẳng thắn như tiểu tướng quân, nhất thời nàng căn bản không chống đỡ nổi.

Nàng ta đi rồi cũng tốt…

Kỳ Ấu An không thể kìm được nước mắt, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy, bèn chọn một con hẻm vắng vẻ đợi tâm trạng bình phục lại.

Nàng lau nước mắt, cái bụng đói hai bữa kêu ùng ục, điều càng bẽ bàng hơn là nàng đột nhiên nhớ ra con ngựa của mình vẫn đang buộc ở cây liễu ngoài cửa y quán.

Vốn nghĩ sẽ có cốt khí hơn một chút, ít nhất ba hai ngày không tới nơi đau lòng ấy, kết quả chưa đầy một canh giờ, nàng đã lại đến.

Triệu Tiểu Ô lần trước chưa nhìn thấy đại tẩu nhà mình trông thế nào, hôm nay tình cờ thấy ngựa của đại ca buộc ngoài cửa, bèn nghĩ tiện đường vào chào hỏi. Kết quả trước khi gõ cửa nàng ta cũng không biết nghĩ gì, có lẽ là quen thói lén lút rồi, lấm lét vạch khe cửa nhìn vào một cái. Cái nhìn này không sao cả, nhưng suýt nữa thì mất mạng.

Một cây hồng anh thương lướt qua tai nàng ta vυ"t một tiếng, thẳng tắp cắm phập vào cánh cửa. Khóe mắt Kỳ Ấu An đỏ hoe, nhưng sắc mặt lại lạnh đến đáng sợ: “Triệu Tiểu Ô, ngươi đang làm gì?”

Triệu Tiểu Ô sợ đến chết khϊếp, nàng ta suýt chút nữa đã mất mạng. Run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Ấu An trừng mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nói năng lắp bắp: “Ta… lão đại, ta… ta tới thăm đại tẩu.”

“Ta không phải đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Đó là thê tử của ta, ngươi bớt nghĩ ngợi linh tinh lại.”

“Oan uổng quá lão đại, ta dù có câu dẫn ai cũng sẽ không câu dẫn đại tẩu đâu, điểm này ngươi phải tin ta.”

Kỳ Ấu An mới không tin nàng ta. Là một kẻ háo sắc vừa tròn mười lăm tuổi đã dám lén lút đến thanh lâu, làm gì có mặt mũi nói ra lời này? Sợ kéo dài sẽ kinh động người bên trong, Kỳ Ấu An không có tâm tư tranh luận với nàng ta, tiến lên rút hồng anh thương của mình ra, tay kia túm lấy nàng ta ném lên lưng ngựa của mình: “Câm miệng, về nhà ta trước.”

Bộ dạng hung dữ lúc này của nàng khiến Triệu Tiểu Ô sợ không nhẹ, bị nàng đối xử thô lỗ cũng hoàn toàn không dám giãy giụa, càng không dám nói nửa chữ “không”, sợ chọc giận kẻ điên này…

Trên lưng ngựa xóc nảy một đường, đến tướng quân phủ, việc đầu tiên Triệu Tiểu Ô xuống ngựa là vịn thân cây nôn khan, nước mắt tuôn như mưa. Nhìn nàng ta thảm hại như vậy, Kỳ Ấu An trong lòng mới thấy thoải mái hơn một chút, giao ngựa cho gia đinh dẫn xuống, rồi đứng một bên đợi nàng ta.

“Lão đại, ngươi không còn là lão đại của ta nữa rồi.” Triệu Tiểu Ô mặt đầy đau thương, dạ dày đang sôi sục cuộn trào hơi bình ổn lại, vừa lau miệng vừa la lên với Kỳ Ấu An: “Ta muốn tuyệt giao với ngươi, cũng bảo nương ta tuyệt giao với nương ngươi, không đánh mạt chược với nương ngươi nữa, để bà ấy ngày ngày tam thiếu nhất!”

“Vợ bạn không thể lừa gạt, ngươi nghĩ ta không muốn tuyệt giao với ngươi sao?” So với vẻ hữu khí vô lực của Triệu Tiểu Ô, lời nói của Kỳ Ấu An với vẻ mặt lạnh nhạt hiển nhiên có sức thuyết phục hơn.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.