TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Dòng dõi Kỳ gia bao đời đều là tướng soái, máu xương đã nhuộm đỏ khắp biên cương Đông Khải. Đến đời của mẫu thân, huyết thống Kỳ gia đã gần như cạn kiệt, chỉ còn trơ trọi một mình người.

Tận sâu trong lòng, nàng vẫn luôn hiểu rõ mẫu thân phản đối nàng nối nghiệp tổ tiên. Nàng cũng biết, trong phủ này hễ kẻ nào dám gọi nàng một tiếng "Tiểu tướng quân" là y như rằng sẽ bị người trách mắng không tiếc lời. Bởi vậy, việc mẫu thân chê bai võ công của nàng chỉ là "võ mèo cào" cũng là điều dễ hiểu.

Chờ đến ngày tin dữ nàng tử trận từ Tây quan truyền về, e rằng mẫu thân sẽ còn lặp đi lặp lại những lời này mà oán thán đến khôn nguôi...

Ngày ấy, khi Kỳ Ấu An lén lút rời nhà, trốn đến biên thùy Tây Bắc tòng quân, nàng đã sớm coi sinh tử tựa lông hồng.

Vậy mà lúc này, khóe mắt nàng lại không kìm được mà nóng hổi, ngàn lời vạn chữ như nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Nghĩ rằng đây chỉ là hồn phách nhập mộng, nàng quyết thuận theo mà trân trọng khoảnh khắc này, không muốn chọc giận mẫu thân thêm nữa. Nàng gật đầu, định bụng nhận hết lỗi về mình, nào ngờ khóe mắt vừa liếc qua đã thấy bóng roi mây vun vυ"t giáng xuống.

Cho rằng sẽ không đau lắm, nàng cũng không hề né tránh.

Một lằn roi không chút sai lệch quất lên tấm lưng mỏng manh. Quả thực, cũng không đau đến mức không thể chịu đựng.

Nàng không rên một tiếng, nhưng Ninh Phương lại là người hoảng hốt. Bà vội vàng vứt roi đi, hấp tấp đỡ nàng dậy: "Nha đầu ngốc này, sao con không biết né! Lũ gia nhân đáng chết kia đâu cả rồi, sao lại để tiểu thư chỉ mặc mỗi trung y đã chạy ra ngoài thế này!"

Bà không nhịn được lại rủa: "Tên Nhị Cẩu chết tiệt kia, bổng lộc tháng này của nó, ta cắt hết!"

Giọng nói quen thuộc của mẫu thân lải nhải bên tai, cùng cảm giác đau rát trên lưng, tất cả đều chân thực đến lạ thường, khiến tâm trí Kỳ Ấu An chấn động mạnh, tức thì làm nàng bừng tỉnh.

Xem ra, đây tuyệt nhiên không phải là một giấc mộng...

Kỳ Triều Yến cau mày đứng yên một bên, nhưng các ma ma và nha hoàn đã vội vã chạy tới. Người đi tìm thuốc trị thương, kẻ đi mời đại phu, người lại đỡ Ninh Phương dìu nàng đến bên giường ngồi xuống...

Giữa khung cảnh tất bật ấy, thần sắc của mỗi người, từng cử chỉ, hành động đều sống động đến lạ thường.

Mắt Kỳ Ấu An lần lượt lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng lại trên dung mạo của Ninh Phương.

Nàng rời nhà đã bốn năm, vì sao mẫu thân trông vẫn trẻ trung đến vậy?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Kỳ Ấu An nhìn lại mọi người, bỗng cảm thấy đâu đâu cũng có điểm đáng ngờ.

Năm Đại Hưng thứ hai mươi mốt, mẫu thân nàng giao chiến với quân Tây Việt, tuy đại thắng khải hoàn nhưng bên má trái đã hằn thêm một vết sẹo dài...

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.