TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

"Chẳng lẽ... đây là mộng cảnh sao?" Kỳ Ấu An không dám tin, bất giác thốt lên: "Chuyện này... quả thật quá đỗi hoang đường."

Từ bao giờ mà phụ thân nàng, vị Đại tướng quân uy phong lẫm liệt, vốn kiệm lời, lạnh lùng, lại bị mẫu thân trị đến mức này?

Lại còn răm rắp nghe lời, tuyệt nhiên không phải là thói quen có thể hình thành chỉ trong ngày một ngày hai.

Rời nhà mới bốn năm, mà sự tình đã thay đổi đến vậy. Nàng lại nghĩ đến cái chết của mình, bất giác thầm than vật đổi sao dời.

Ý nghĩ còn chưa dứt, nàng đã thấy phụ thân sững người, quay lại với vẻ mặt không dám tin: "Nghịch tử, sao con lại tới đây?"

Chưa đợi nàng đáp lời, Kỳ Triều Yến đã nén đi vẻ kinh ngạc, gương mặt lại lạnh như băng: "Ta ngược lại còn mong đây chỉ là một giấc mộng."

Ninh Phương cũng đã thấy con gái, nhưng roi đã vung lên, trong lúc bối rối liền đánh trượt. Vốn định quất xuống bàn, giờ lại nhằm thẳng vào gương mặt phong trần đáng ghét của phu quân bà mà vung tới.

Kỳ Triều Yến giật mình, không ngờ phu nhân dám ra tay thật, vội vàng giơ tay lên đỡ: "Nàng, mụ đàn bà chanh chua này! Thật không thể nói lý!"

"Nếu không phải vì rời khỏi cái phủ này thì chỉ có nước ra đường ăn xin, ta đã sớm mặc kệ nàng rồi!"

"Vậy thì ngài đi đi! Ngài nói cứ như lão nương đây thiết tha lắm vậy!"

Lớp vỏ khách khí hữu danh vô thực giữa hai vợ chồng bị con gái vô tình xé toạc, Ninh Phương cũng lười chẳng buồn giữ thể diện nữa. Lời vừa dứt, Kỳ Triều Yến quả nhiên câm nín.

Ninh Phương vẫn chưa nguôi giận, bà lườm nguýt phu quân một cái, rồi mới ném chiếc roi mây xuống đất, quay sang Kỳ Ấu An, mặt lạnh như băng: "Biết sai chưa?"

Kỳ Ấu An hoàn toàn mờ mịt: "Dạ..."

Từ nhỏ đến lớn, nàng gây chuyện không ít, những cảnh thế này nhiều không đếm xuể. Nhưng giờ đây, đầu óc nàng trống rỗng, thực sự không thể nhớ nổi lần này mình bị phạt vì tội gì.

Ngần ngừ hồi lâu, nàng dứt khoát quỳ xuống: "Mẫu thân, nhi nữ biết sai rồi."

"Sai ở đâu?"

Câu hỏi này quả thực đã làm khó Kỳ Ấu An: "..."

Sắc mặt Ninh Phương vừa dịu đi đôi chút, thấy dáng vẻ ngơ ngác của con gái thì lửa giận lại bùng lên. Bà cúi xuống nhặt lại chiếc roi mây, quất mạnh xuống đất mấy cái rồi chỉ thẳng vào mặt nàng: "Vẫn chứng nào tật nấy! Với chút võ vẽ quèn của con mà cũng đòi xông pha trận mạc, đúng là làm mất mặt tổ tông! Lão nương đây thà đánh chết đứa con bất hiếu này, còn hơn để con phơi thây nơi sa trường, chết dưới tay lũ Man di!"

Những lời này, Kỳ Ấu An đã nghe đến mòn cả tai. Nhưng nếu như trước kia chỉ thấy phiền phức, thì giờ đây nghe lại, cớ sao lại thấy thân thương đến thế. Ngay cả gương mặt đằng đằng sát khí của mẫu thân, lúc này trong mắt nàng, cũng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.