TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Lan Nhi nhắc nhở không sai, nhà các nàng không dư dả, cơm rau đạm bạc e là Tiểu tướng quân không coi trọng...

Kỳ Ấu An lại không biết những điều này, trong lòng vui vẻ, sau khi cảm ơn Tống mẫu, lại đợi thuốc sắc xong mới rời đi.

Công việc vặt trong y quán đã làm xong gần hết, lúc ra về Tống mẫu đưa tiền bạc cho nàng, nhưng nàng không nhận.

Ngược lại, trong lòng nàng còn bận tâm đến việc nhà Tống tỷ tỷ sau khi sắc thuốc thì củi còn lại không nhiều, trên đường nàng đã chặn một người bán củi, mua hết số củi khô của hắn rồi nhờ hắn chở đến y quán.

Đến khi nàng về đến phủ, đã gần đến giờ ăn rồi.

Ninh Phương lại vừa ngáp vừa đi ra từ Phương Lan viện, thấy nàng mà như không thấy vội vã đi ra ngoài, phía sau Triệu ma ma cười nói giải thích với nàng: "Mấy vị kia hẹn phu nhân đánh mạt chược, phu nhân đang vội đi đó, sợ lát nữa chỗ đẹp bị người khác giành mất."

Ninh Phương vẫn luôn cảm thấy đánh mạt chược không chỉ cần kỹ thuật tốt, mà còn phải có vận may, muốn thắng thì không thể thiếu việc chọn một vị trí phong thủy chiêu tài.

Kỳ Ấu An không biết chơi, cũng không hiểu luật, nhưng nàng biết mẹ của Triệu Tiểu Ô không ít lần cùng mẹ mình ngồi chung bàn đánh mạt chược, nhỡ đâu bà ấy nói chuyện Tống tỷ tỷ bị mù cho mẹ nàng biết trước thì sao?

Nghĩ đến đây, Kỳ Ấu An vội vàng tiến lên kéo Ninh Phương ra: “Nương thân, đừng đánh nữa, đêm qua con mơ thấy người thua liên tiếp, thua đến mức cái vòng tay gia truyền cũng không giữ được."

Lời này của nàng trực tiếp đánh trúng tử huyệt của Ninh Phương, đầu óc Ninh Phương trong nháy mắt tỉnh táo hoàn toàn.

"Cái gì?"

Nàng ta vội vàng che lại chiếc vòng tay ngọc lục bảo gia truyền xanh biếc óng ánh trên cổ tay, nheo mắt lại, tức tối nói: "Ta thua cho đứa nào mặt dày mày dạn rồi? Mọi người đều là bạn bè mà dám chơi xấu!"

"Triệu... mẹ của Triệu Tiểu Ô, đây chắc chắn không phải điềm lành, nương thân người nghe con khuyên một câu, đừng đi nữa."

"Không được đâu, lần trước ta thắng bọn họ không ít tiền, ta không đi thì bọn họ chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng ta."

Ninh Phương cũng cảm thấy không phải điềm lành, cau mày suy nghĩ một lát, liền tháo chiếc vòng tay xuống đưa cho Triệu ma ma: “Giúp ta cất giữ cẩn thận, hôm nay ra ngoài không đeo nữa."

"Cái này sau này còn phải truyền cho thê tử của Ấu An, tuyệt đối không thể để người ngoài chiếm tiện nghi..."

Nàng ta lẩm bẩm, vẫn kiên quyết muốn ra khỏi phủ, Kỳ Ấu An muốn ngăn lại, nhưng bị cái tát vung lên của nàng ta dọa cho khựng lại.

Chuyện lành không ứng, chuyện dữ lại linh nghiệm, buổi tối Ninh Phương giận đùng đùng quay về, ngay cả phòng mình cũng không ghé, trực tiếp đi đến Bình An viện của Kỳ Ấu An.

Kỳ Ấu An đang ở trong phòng nghiên cứu binh thư, nghe thấy động tĩnh vội vàng giấu sách vào trong chăn, người cũng nằm vào trong.

Nàng xoa xoa mắt, giả bộ như vừa bị đánh thức, Ninh Phương liền đẩy cửa bước vào tra hỏi: "Tên nhóc con, có phải ngươi cứ phải chọc tức chết ta mới vừa lòng không?"

"A? Nương, con lại chọc người tức giận ở đâu rồi?"

Nhìn sắc mặt của nàng ta, Kỳ Ấu An đã đoán được mẹ mình biết chuyện rồi.

"Còn giả bộ? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ tử Khôn Trạch Quân kia bị mù sao? Ta đều nghe mẹ của Triệu Tiểu Ô nói rồi, Khôn Trạch Quân đó là một người mù, người ta đều không để mắt tới, chỉ có ngươi cứ đon đả muốn cưới, hại mẹ ngươi bị người ta chê cười cả buổi chiều, đánh mạt chược cũng chẳng còn tâm trạng."

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.